Kho ebook cho máy đọc sách.Giảm giá 25% với tài khoản VIP. 50% với tài khoản VIP Năm hoặc tài khoản VIP cấp bậc 14 Đại Thần.
Danh Sách Truyện Thể Loại Nữ Cường486 truyện
Đại Lão Cơ Giáp Luôn Nghĩ Mình Là Người Bình Thường
Xuyên không đến hành tinh hoang vu đã mười tám năm, ngoài ba ông bác hàng xóm, Bạch Chu Chu chưa từng gặp thêm một ai khác. Cô luôn tin chắc mình chỉ là một người bình thường không có gì nổi bật. Ngày thường ngoài việc sửa chữa cơ giáp, diệt Trùng Tộc thì gần như chẳng có gì khác để làm, cho đến khi cô nhận được giấy báo trúng tuyển của Học viện Lam Hải Liên Bang. ... Trong giải liên minh cơ giáp của các học viện Liên Bang, đội tuyển Lam Hải vốn luôn xếp chót, vậy mà năm nay lại có một sinh viên năm nhất thoạt nhìn chẳng làm gì nên hồn bị sắp vào đội. Người ta thi nhau cười nhạo, cho rằng học viện Lam Hải đã cùng đường, ngay cả nhân tài cơ bản cũng không tìm nổi. Thế nhưng trận đấu vừa bắt đầu, trong khi các học viện khác còn đang bàn bạc vị trí và chiến thuật, thì cô sinh viên năm nhất ấy đã một mình lao vào sào huyệt của Trùng Tộc, gϊếŧ ra gϊếŧ vào bảy lần. Mọi người: “!” Khi đội vô địch nhận phỏng vấn, Bạch Chu Chu đã nói: “Em chỉ là một học sinh bình thường thôi, các đồng đội của em đều giỏi hơn em nhiều.” ... Sau này, khi học môn lịch sử hiện đại Tinh Tế, Bạch Chu Chu rơi vào trầm tư. Trong sách giáo khoa, vị cựu đại nguyên soái bách chiến bách thắng của Liên Bang... sao lại trông giống hệt bác Lý nhà bên thế nhỉ? Cả vị cựu chỉ huy chiến trường mạnh nhất Liên Bang kia cũng có ngoại hình y hệt bác Ngô. Còn bác Tiền, người trông có vẻ cà lơ phất phơ nhất, đến giờ không ngờ vẫn là kỹ sư chế tạo cơ giáp cấp truyền thuyết của cả Tinh Tế. Bạch Chu Chu: [Thế giới quan sụp đổ rồi.]
Trọng Sinh Năm 90: Vả Mặt Ngược Tra Thiên Kim Thật Trở Về Làm Giàu
Kiếp trước, cha mẹ Trình Dao bị hại c.h/ế..t một cách thảm khốc. Bản thân cô thì bị chú và thím ruột b//á.n sang Myanmar, mất đi một quả t//h.ậ..n và một ngón tay, cuối cùng trở thành nô lệ của một chủ trang trại. Cho đến lúc chết, cô vẫn không hề hay biết mình vốn là tiểu thư thật sự của một gia đình danh giá, chỉ vì bị tráo đổi từ nhỏ mà chịu hết thảy oan khuất. Chú thím nhẫn tâm bán cô chỉ để loại trừ hậu họa cho con gái ruột của mình. Tỉnh dậy quay về đúng thời điểm bi kịch chuẩn bị xảy ra, Trình Dao đã không còn yếu đuối nữa. Cô xắn tay áo bắt đầu tự mình xây dựng cuộc sống mới! Ai khiến cô không vui, cô liền dạy kẻ đó cách làm người. Hành trình trả lại từng món nợ của cô càng trở nên đặc biệt khi cô gặp Quyền cửu gia - vị quân nhân công thành doanh toại khiến bao cô gái trẻ say mê, ngưỡng mộ. Quyền Cửu gia có tiêu chuẩn chọn vợ rất nghiêm khắc. Anh không thích những cô gái nhỏ hơn mình ba tuổi, cũng không thích những người quá xinh đẹp. Lần đầu gặp mặt, nhận xét của Quyền Cửu gia về Trình Dao là: “Tuổi còn nhỏ, non nớt, chênh lệch thế hệ, lại còn là hồng nhan họa thủy.” Về sau, có người thấy vị Quyền gia cao cao tại thượng ấy lại quỳ một chân trước Trình Dao, khóe mắt hơi đỏ, cầu hôn: “A Dao, anh lớn hơn em sáu tuổi thì sao? Đàn ông lớn tuổi biết quan tâm chăm sóc, sau này em bảo anh đi hướng Đông, anh tuyệt đối không đi hướng Tây. Em chơi ở phương Bắc, anh tuyệt đối không đến phương Nam! Mọi chuyện đều nghe theo phu nhân.” Cũng sau đó, Quyền Cửu gia hận không thể cầm loa mà tuyên bố khắp thiên hạ: “Vợ tôi là người đẹp nhất thế gian.” 1. "Mẹ ơi, người kia... sao lại... xấu xí đến vậy? Cô ta... có phải là quái vật không ạ?" Giọng nói non nớt của trẻ con vang lên xen lẫn sự sợ hãi và tò mò. Gió mạnh táp vào cuốn phăng chiếc khẩu trang mỏng manh đang che chắn gương mặt người phụ nữ. Lộ ra trước mắt là một khung cảnh kinh hoàng khiến người ta rùng mình. Khuôn mặt ấy, dường như đã bị thời gian và số phận tàn phá không thương tiếc, các đường nét ngũ quan mờ nhạt, chỉ còn lại những mảng phẳng lì, méo mó. Đôi mắt và miệng chỉ còn là ba cái hốc sâu hoắm, da mặt nhăn nheo bừng lên sắc hồng quái dị chẳng khác nào một con quỷ dữ bước ra từ bóng đêm. Nó gieo rắc nỗi sợ hãi khiến người ta liên tưởng đến những con quái vật ăn thịt người trong truyền thuyết. "Kinh tởm quá... Sao cái thứ ghê rợn này không ở yên trong nhà, lại ra đây dọa người khác thế này!" Tiếng xì xào bàn tán cùng ánh mắt ghẻ lạnh của những người xung quanh như những mũi dao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim người phụ nữ. "Đồ xấu xí! Tránh xa chúng ta ra!" "A! Đừng! Đừng nhìn tôi!" Trình Dao giật mình tỉnh giấc, hơi thở dồn dập, mồ hôi lạnh thấm ướt trán. Cô đưa tay run rẩy sờ lên mặt. Mắt đây, mũi đây, miệng và tay vẫn còn nguyên vẹn. Khuôn mặt cô... không phải đã bị hủy hoại rồi sao? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Cô vội vàng chộp lấy chiếc gương nhỏ trên tủ đầu giường. Bóng hình phản chiếu trong gương khiến trái tim cô như vỡ òa. Trong gương là một cô gái xinh đẹp, với khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt long lanh quyến rũ, hàng mi cong vút tựa cánh quạt giấy khẽ lay động. Vẻ đẹp ấy như được vẽ nên từ những nét bút tài hoa nhất, khiến người ta không thể rời mắt. Cô đưa tay lên vuốt nhẹ má, người trong gương cũng làm theo, đôi bàn tay trắng nõn, với mười ngón tay thon dài, đẹp đến nao lòng. Là cô! Đây chính là cô! Chính xác hơn là cô của hơn bốn mươi năm về trước, khi cô mười tám tuổi, khi dung nhan chưa bị tàn phá, khi những ngón tay còn nguyên vẹn. Để xác nhận những suy nghĩ trong đầu mình, Trình Dao ngước lên nhìn tờ lịch trên tường. Đúng là vậy! Ngày trên lịch rõ ràng là ngày 2 tháng 4 năm 1998. Trình Dao còn chưa kịp hoàn hồn thì cánh cửa phòng hé mở, một người phụ nữ trung niên với thân hình gầy gò, xanh xao bước vào. Dáng vẻ hốc hác, thiếu sức sống của bà cho thấy cuộc sống khó khăn đã dày vò bà đến nhường nào. "A Dao," bà khẽ gọi. Trình Dao nhìn người phụ nữ ấy. Đầu tiên là ngỡ ngàng, sau đó cô lao đến ôm chặt lấy bà, nghẹn ngào: "Mẹ!" Lý Thục Phân mỉm cười hiền hậu, xoa nhẹ mái tóc con gái: "Con bé ngốc này, làm sao thế?" Chỉ đến khi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ vòng tay mẹ, Trình Dao mới tin rằng đây không phải là một giấc mơ. Cô thật sự đã được trùng sinh! Trình Dao lớn lên trong một gia đình nông dân nghèo khó. Mẹ cô, Lý Thục Phân, là một người phụ nữ bất hạnh. Trong thời buổi đói khổ, để nuôi sống các em, bà đã phải bán mình cho người chồng hiện tại. Cha cô, Trình Quang Huy bị khuyết tật bẩm sinh ở mắt nên không nhìn thấy gì. Vì vậy mà mãi không lấy được vợ. Ông vô cùng trân trọng người vợ "mua" về này. Hôn nhân không tình yêu như một sợi dây trói buộc hai con người vào một cuộc sống ngột ngạt. Dù Trình Quang Huy và Lý Thục Phân yêu thương nhau, nhưng lại không thể thoát khỏi cái bóng của sự bất công trong gia đình nhà chồng. Trình lão thái thái vốn đã thiên vị con trai út, nay lại càng ghét bỏ đôi vợ chồng hiếm muộn, xem họ như những cái gai trong mắt. Từ đó, Trình Quang Huy và Lý Thục Phân trở thành những kẻ lao động không công, phải còng lưng gánh vác mọi việc trong nhà. Trình Quang Huy là người cần cù. Ông dốc hết sức lực làm việc trong hầm mỏ, nhưng đồng lương ít ỏi đều phải nộp cho mẹ, không dám giữ lại một đồng. Lý Thục Phân là người hiền lành, chịu thương chịu khó, lặng lẽ ôm đồm mọi việc nặng nhọc không một lời oán than. Cuộc đời hai người tưởng chừng như cứ thế trôi qua thì một ngày, số phận đã mang đến cho họ một tia sáng. Một bé gái sơ sinh còn chưa đầy mười ngày tuổi bị bỏ rơi bên đường đã trở thành con của họ. Trình lão thái thái lạnh lùng tuyên bố đó là đứa bé "nhặt" được. Nhưng Lý Thục Phân và Trình Quang Huy thì không nghĩ vậy. Họ đã coi đứa bé như con ruột. Đặt tên cho con là Trình Dao với mong muốn đứa bé sẽ luôn là viên ngọc quý được nâng niu trân trọng. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, Trình Quang Huy và Lý Thục Phân vẫn không bao giờ đánh mất niềm tin. Họ luôn mơ về một ngày Trình Dao trưởng thành, đỗ vào đại học, đưa họ thoát khỏi chốn quê nghèo này và có một tương lai tươi sáng hơn. Vì vậy, dù phải ăn bữa đói bữa no, họ vẫn quyết tâm cho Trình Dao được đến trường, không để con chịu thiệt thòi. Nhưng cuộc đời vốn dĩ đầy rẫy những bất trắc. Ngày định mệnh ấy đã đến, cướp đi tất cả hy vọng của họ. Trong lúc đang làm đồng, Trình Quang Huy bất ngờ bị rắn độc cắn. Chất độc nhanh chóng ngấm vào cơ thể, khiến ông ra đi mãi mãi. Đêm hôm đó, khi nỗi đau mất chồng còn chưa nguôi ngoai, Lý Thục Phân bị chính con trai út và con dâu của Trình lão thái thái vu oan tội tư thông, bị đánh đập đến chết. Một người phụ nữ hiền lành, chất phác như Lý Thục Phân làm sao có thể có nhân tình? Tất cả đều là một vở kịch tàn nhẫn được dựng lên bởi Trình lão thái thái và đám con cháu độc ác. Thậm chí, cái chết của Trình Quang Huy cũng là một phần trong kế hoạch của chúng. Năm 1998, vùng quê hẻo lánh còn quá lạc hậu. Dân không dám báo chính quyền, không dám truy hỏi. Miễn là không có ai báo cảnh sát thì cái chết của Trình Quang Huy và Lý Thục Phân sẽ mãi mãi bị chìm vào bóng tối. Mất đi cả cha lẫn mẹ, Trình Dao- cô bé mồ côi bị chú thím đưa đến thành phố. Nhưng tấm mặt nạ "tốt bụng" đã nhanh chóng bị lật tẩy. Ngay trong đêm đầu tiên, Mã Lan đã không ngần ngại tạt cả nồi nước sôi vào mặt cô.
Vô Hạn Lưu: Trong Thế Giới Kinh Dị Tôi Nghiện Sờ Xác
Vừa mới bị “đuổi” ra khỏi bệnh viện tâm thần, Miêu Tiểu Tư tình cờ nhặt được một tấm thẻ nhân vật bí ẩn, bị ép buộc đưa vào thế giới vô hạn để thực hiện các nhiệm vụ kinh dị và thất bại thì sẽ chết. Thế nhưng kỹ năng của những người chơi khác thì nào là Ngâm Xướng, Cải Tạo Máy Móc, Thôi Miên Dẫn Mộng... Sao đến lượt cô, kỹ năng lại trở nên kỳ quái như vậy? Nhìn hàng chữ hiển thị trên bảng kỹ năng như Sờ Xác, Đâm Lén, Tập Kích Bất Ngờ... Miêu Tiểu Tư không khỏi rơi vào trầm tư. Thế là, một người chơi có bệnh trạng kỳ quặc khiến toàn bộ quỷ quái không thể lý giải đã xuất hiện. Khi mọi người chơi đều mang theo nỗi sợ hãi và nỗ lực thăng cấp, giãy giụa sinh tồn thì một đôi tay Sờ Xác đã đạt max kinh nghiệm của Miêu Tiểu Tư đã bắt đầu điên cuồng khám xét trên thi thể quỷ quái. [Đinh! Bạn đã nhận được Linh tệ +400.] [Đinh! Bạn đã nhận được một Hộp Sọ Không Rõ Nguồn Gốc +1.] [Đinh! Bạn đã nhận được Nhiên Liệu Ác Mộng +3.] [Đinh! Bạn đã nhận được chìa khóa mật thất Nhà thờ đỏ +1. Bạn đã được thăng chức làm Quản lý mật thất mới!] ... Người khác thì khổ sở cầu sinh, liều mạng diệt quỷ. Còn Miêu Tiểu Tư thì vô tình lại làm phong phú thêm lý lịch trong thế giới quỷ quái. Quản lý khách sạn đen, Quản lý mật thất Nhà thờ đỏ, Quản đốc xưởng Nhà máy đồ chơi, Diễn viên chủ lực của chương trình truyền hình kinh dị thực tế... Miêu Tiểu Tư đã tích trữ vô số linh tệ, nhìn đống tiền dư không đếm xuể, cô nở một nụ cười hài lòng nói: “Tôi tiết kiệm thêm chút tiền nữa, tự đi làm thuê để quay lại bệnh viện tâm thần, nghe cũng hợp lý mà nhỉ?”
Hải Đường Say Xuân
Kiếp trước, Tống Đường Ninh là tiểu thư kiêu sa nhất kinh thành Thịnh Kinh, nhưng lại vì một thứ nữ mà chết trong tay huynh trưởng r u ộ t thịt và vị hôn phu thanh mai trúc mã. Bọn họ cướp đi tất cả của nàng, hủy hoại cuộc đời nàng, gi ẫ m đ ạ p nàng như bùn nhão để nâng đỡ thứ nữ kia trở thành vầng thái dương chói lọi. Còn nàng, bị hủy dung, g ã y chân, bị gi a m cầm trong viện hoang nhiều năm, cuối cùng bị người ta siết cổ đến chết. Trọng sinh trở lại, Đường Ninh quyết không làm viên đá lót đường nữa. Huynh trưởng lạnh lùng thiên vị? Không cần! Biểu ca si mê bạch liên hoa? Đoạn tuyệt! Vị hôn phu ba lòng hai dạ? Từ hôn! Chờ đến khi vạch trần bộ mặt giả tạo của thứ nữ kia, huynh trưởng và vị hôn phu đều quỳ xuống cầu xin nàng tha thứ. Tống Đường Ninh lạnh lùng cười: Tha thứ? Hừ, thiêu thành tro rồi rải đi mới tốt! Nàng đã có A huynh của mình, dù rằng A huynh mới của nàng là một hoạn quan, danh tiếng không tốt, lạnh lùng tàn nhẫn, chỉ cần từ xa gọi một tiếng “Đốc chủ” cũng đủ làm trẻ con khóc thét. Thế nhưng, khi hắn gọi nàng là “Tiểu Hải Đường”, giọng nói lại dịu dàng đến lạ... Á!! Cành gỗ không chịu nổi nữa, đột nhiên rơi xuống, Tống Đường Ninh hét lên thất thanh và rơi theo. Ngay khi nàng nghĩ mình chắc chắn sẽ chết, thì một bàn tay lớn bất ngờ túm lấy cánh tay kéo nàng lên. Thân hình nàng ngã vào vòng tay lạnh lẽo như sương giá, có người b ó p cằm nàng. Tiêu Yếm chăm chú nhìn khuôn mặt lấm lem bùn đất đầy máu trước mặt, nhưng trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh một đứa trẻ tròn trĩnh, mềm mại, giống như một viên bánh trôi nhỏ, từng lẽo đẽo theo sau hắn ngày xưa. “Sao, bây giờ lại xấu thế này?” Cằm Tống Đường Ninh bị b ó p đau đớn, toàn thân lấm lem bùn đất, mùi m á u tanh làm nàng nghẹn ngào không thở nổi. Người trước mặt tóc đen như mây, áo lông cáo không hề ướt dù chỉ là viền lông, còn nàng thì trông như một con gà ướt lông, bị nhấn chìm trong nước rồi lăn lộn vài vòng. Sự sợ hãi khi thoát chết, sự h o ả ng l o ạ n khi tái sinh mà không kịp mừng, cùng với sự oán giận và sợ hãi khi bị h à nh h ạ đến chết trong kiếp trước, tất cả đều không thể kìm nén được sau câu nói đầy khinh miệt "xấu" của Tiêu Yếm. chết thì chết, tại sao lại bảo nàng xấu?! Mắt nàng đỏ hoe, đẩy mạnh Tiêu Yếm ra. “Ta xấu thì đã sao? Ta xấu thì có ăn hết gạo nhà ngài hay làm phiền mắt ngài không?” Đường Ninh gầm lên: “Ta chỉ vô tình lạc vào đây, ta chỉ đi sai đường thôi...” “Ngài quyền cao chức trọng, gi ế t người như trò chơi, ngài có thể tùy tiện quyết định sống chết của người khác. Nhưng ta chưa bao giờ đắc tội với ngài, nếu ngài không muốn cứu ta thì cứ để ta rơi xuống chết là xong, tại sao lại cứu ta lên rồi lại đẩy ta xuống? Tại sao cứ liên tục trêu đùa ta...” “Ta đã làm gì sai...” “Ta đã làm gì sai?!!” Sự sợ hãi và lo lắng khiến nàng gần như quên mất người trước mặt là ai, nước mắt Tống Đường Ninh rơi lã chã. Nàng vốn là đích nữ của nhị phòng Tống gia, mẫu thân nàng là trưởng nữ nhà Thái phó Vinh Thiên An đã qua đời. Vinh Thái phó có hai nữ nhi, trưởng nữ gả cho nhị công tử Tống Hy của Tống Quốc Công phủ, thứ nữ gả cho Thành Vương gia. Phu thê Tống Hy mất sớm, chỉ để lại một nữ nhi là Tống Đường Ninh. Dù không có phụ mẫu ruột che chở, nhưng với tư cách là huyết mạch duy nhất của nhị phòng Tống gia, cộng thêm sự bảo vệ cực kỳ tận tâm của di mẫu Thành Vương phi, cùng với ân huệ còn sót lại của Vinh Thái phó, ngay cả Hoàng đế cũng thương xót đứa trẻ mất phụ mẫu từ nhỏ như nàng. Địa vị của Đường Ninh trong kinh thành có thể nói là vô cùng cao quý. Từ nhỏ, nàng đã được đính hôn với cháu trai của Hoàng hậu, cũng là trưởng tử của dòng dõi Lục gia Lục Chấp Niên. Ngoài ra, nàng còn được trưởng huynh của đại phòng Tống Cẩn Tu và biểu ca Tạ Dần của Thành Vương phủ bảo vệ, cuộc sống tự do thoải mái. Nhưng sự xuất hiện của Tống Thư Lan đã phá vỡ tất cả. Nửa năm trước, tam thúc Tống Đàm ra ngoài làm việc, dẫn về một nữ tử đáng thương từ An Châu. Ban đầu, Tống Đường Ninh chỉ nghĩ đó là người thân của ai đó trong phủ, nên đối xử với nữ tử đó rất tử tế. Nhưng ai ngờ vài ngày sau, Tam thúc lại nói rằng nữ tử đó là kết quả của mối tình vụng trộm thời trẻ của phụ thân Tống Hy của nàng. Làm sao Tống Đường Ninh có thể chấp nhận điều này, phụ thân nàng luôn yêu thương mẫu thân nàng sâu đậm, sao có thể có nữ nhân khác được? Nhưng khi bá phụ thừa nhận chuyện này, tam thúc cũng nói rằng ông ta tận mắt chứng kiến phụ thân nàng và nữ nhân kia thân mật, thậm chí cả tổ mẫu cũng khuyên nàng, dù sao Tống Thư Lan cũng là con ruột của cha nàng, là tỷ muội cùng huyết thống. Lão phu nhân Tống gia khuyên nàng chỉ cần nuôi dưỡng nữ tử trong phủ, cho nàng ta ăn uống. Ca ca cũng nói với nàng rằng, muội muội duy nhất của hắn chỉ có nàng, tuyệt đối không để Tống Thư Lan vượt mặt nàng. Khi đó Tống Đường Ninh còn quá ngây thơ, nghe lời họ giữ nữ tử lại, còn giúp Tống Thư Lan che giấu thân phận theo lời dặn của lão phu nhân Tống gia. Đối với bên ngoài, họ nói mẫu thân của Tống Thư Lan là một nô tỳ tốt bên cạnh mẫu thân nàng, được phụ thân nàng thu nhận từ sớm và sinh ra nàng ta, nhưng vì yếu đuối nên được nuôi dưỡng bên ngoài kinh thành. Nữ nhi con ngoại thất được coi như thứ nữ, và Tống Đường Ninh trở thành nhị tiểu thư Tống gia. Ban đầu Tống Đường Ninh chỉ nghĩ trong phủ có thêm một người mình không thích, nhưng ai ngờ Tống Thư Lan cướp mất tình yêu thương của ca ca, sự chú ý của biểu ca, và cả vị hôn phu thanh mai trúc mã của nàng. Còn nàng thì bị hủy dung nhan, chân bị t à n ph ế, bị nhốt trong căn viện tối tăm như một con giòi bọ chờ chết, cuối cùng còn bị si ế t c ổ đến chết. “Tại sao mọi người đều bắt nạt ta, tại sao?” “Ta đã làm gì sai mà mọi người lại đối xử với ta như vậy...” Tâm lý kiên cường của Tống Đường Ninh sụp đổ hoàn toàn, nước mắt rơi lã chã, khuôn mặt lấm lem m á u và nước mưa không che giấu được đôi mắt đầy tuyệt vọng. Rõ ràng nàng mới là muội muội của Tống Cẩn Tu. Rõ ràng nàng mới là thanh mai trúc mã của Lục Chấp Niên. Rõ ràng Tạ Dần là biểu ca đã thương yêu nàng từ nhỏ. Nàng chưa từng làm hại bất kỳ ai. Nhưng tại sao mọi người luôn bảo vệ Tống Thư Lan và trách mắng nàng? Họ nói nàng không hiểu chuyện, không đủ khoan dung, rằng Tống Thư Lan có thân phận đáng thương, cuộc sống trước đây khổ cực, trách nàng hưởng hết giàu sang mà không biết thương xót nỗi đau của Tống Thư Lan. Nhưng không phải nàng khiến Tống Thư Lan trở thành nữ nhi của ngoại thất. Những thứ mà Tống Thư Lan thèm muốn vốn dĩ thuộc về nàng. Chính Tống Thư Lan đã cướp đi tất cả mọi thứ của nàng, hủy hoại cả cuộc đời nàng. Họ bảo vệ Tống Thư Lan, nói nàng ta dịu dàng, chu đáo, nhưng lại trách nàng độc ác.
Sau Khi Làm Đàn Em Của Thái Tử Hắn Liền Bị Ta Bẻ Cong
Trần Kiểu xuyên vào một cuốn tiểu thuyết quyền mưu tranh đoạt ngôi vị, trở thành một nhân vật phụ có quyền thế. Mẫu thân là nữ nhi ruột của trưởng công chúa, phụ thân là hầu tước đương triều, tổ phụ tổ mẫu càng là những nhân vật nổi danh khắp Trường An. Nhưng khổ nỗi, Trần gia đã ba đời chỉ có con một. Thấy tài sản và tước vị của gia đình sắp bị người ngoài nhòm ngó, Trần Kiểu quyết tâm mặc áo sĩ tử, giả trang thành nam tử để bảo vệ gia sản. Thời này, làm một công tử ăn chơi cũng không dễ. Theo phe ai, kết giao với ai, chọc vào ai hay tránh né ai đều là cả một môn học. Các hoàng tử đang ở độ tuổi sung mãn, tranh đấu gay gắt. Chọn đúng phe thì sẽ được vinh hoa phú quý, trở thành cận thần của thiên tử, chọn sai thì cả nhà sẽ vào tù và hát bài lệ rơi sau song sắt. May là Trần Kiểu xuyên vào sách, biết trước mặc dù hiện tại thái tử đang gặp nguy hiểm, nhưng trong tương lai sẽ thành công lên ngôi. Hơn nữa, thái tử lại là người phong độ, ôn hòa, được bá quan văn võ kính yêu, là một công tử nho nhã. Gia nhập phe thái tử thì tương lai sự nghiệp chắc chắn rộng mở! Trần Kiểu lập tức bắt đầu kế hoạch "ôm chân" thái tử, nỗ lực trở thành người trung thành số một. Thái tử giơ tay, nàng dâng trà, thái tử bị cảm lạnh, ho khan, nàng khóc lóc tự mình nấu canh. Thái tử bị giam cầm, nàng trèo tường mang cơm vào! Trong sự chân thành đáng khen của Trần Kiểu, cuối cùng thái tử cũng bị bẻ cong rồi! Trần Kiểu: “?” Phụ mẫu của Trần Kiểu: “?” Nãi nãi của Trần Kiểu hét lên: “Ta đã nói là đừng tặng cái túi hương đó mà hai ông cháu cứ không nghe!” Gia gia của Trần Kiểu lại ôm đầu hét lớn hơn: "Đó là bùa bình an cơ mà!”
Tôi Kiếm Tiền Nhờ Ăn Dưa Ở Giới Hào Môn
Đàm Mạt xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tình cảm giới hào môn, nơi nam nữ chính cứ theo mô típ quen thuộc "anh đuổi em chạy, em chạy không thoát". Tin vui là cô không xuyên thành nữ chính ngây thơ, cũng chẳng phải nữ phụ ác độc, càng không phải tổng tài bá đạo. Tin buồn là cô xuyên thành... trợ lý riêng của tổng tài. Đúng vậy, kiểu mà chỉ cần một cuộc gọi là cô phải lập tức xử lý mọi chuyện. Ví dụ như... "Trợ lý Đàm, nếu vợ tôi chết, cô đi chôn cùng đi." "Trợ lý Đàm, trời bắt đầu se lạnh, để tập đoàn nhà họ Vương phá sản đi." "Trợ lý Đàm, đưa vợ tôi lên treo tường đi, cho đến khi cô ấy chịu nhận lỗi." Đàm Mạt: “Mở màn kiểu tận thế luôn, thôi cho nổ tung đi.” Lúc này, một giọng nói vang lên. [Khoan đã, đừng vội tiêu diệt thế giới. Tôi là một hệ thống chuyên ăn dưa đây. Chỉ cần cô hóng được drama đủ lớn, làm cảm xúc nam nữ chính dao động mạnh, thì tiền sẽ tự chảy vào túi cô!] Đàm Mạt: “???” Thế là về sau... Lúc nam nữ chính đang vui vẻ ăn tối, Đàm Mạt mỉm cười nói với nữ chính: “Cô Hứa, thiếu gia Nam Cung vừa tâm sự với tình đầu rằng anh ấy vẫn còn nhớ nhung cô ấy.” Hứa Tiểu Niệm tức đến mức lật tung bàn ăn, bắt đầu nổi điên. Cảm xúc dao động cực mạnh. Hệ thống: [5 triệu đã chuyển khoản.] Lúc nam chính đeo nhẫn kim cương cho nữ chính, Đàm Mạt khẽ thì thầm bên tai anh ta: “Thiếu gia Nam Cung à, cô Hứa vẫn còn liên lạc với bạch nguyệt quang, cô ấy còn nói người cô ấy yêu nhất chính là bạch nguyệt quang.” Nam Cung Liệt giận đến mức ném luôn chiếc nhẫn, phát rồ ngay tại chỗ. Cảm xúc dao động cực mạnh. Hệ thống: [5 triệu nữa vào tài khoản.] Đêm khuya, khi nam nữ chính đang nằm ngủ yên ổn trên giường. Đàm Mạt lặng lẽ đánh thức họ: “Thiếu gia, tiểu thư...” Nam Cung Liệt phẫn nộ cực độ: “Trợ lý Đàm, cho dù vợ tôi nɠɵạı ŧìиɧ cũng để tôi ngủ cho xong cái đã, tôi thật sự phát rồ không nổi nữa rồi.” Hứa Tiểu Niệm: “Tôi cũng vậy đấy, trợ lý Đàm.” Đàm Mạt: “...” Đàm Mạt thật không ngờ có ngày, cô vừa nhâm nhi hạt dưa vừa phơi nắng, vừa hóng cặp đôi điên cuồng diễn vở "anh yêu em hay yêu Bạch Nguyệt Quang" mà cũng đủ để kiếm bộn tiền. Từ thân phận làm công khổ cực, cô lật ngược thế cờ thành bà chủ, say mê kiếm tiền không thể dừng lại. ... Hiện trường phỏng vấn. “Sau này cô có dự định yêu đương không?” Đàm Mạt sau khi chứng kiến biết bao cặp đôi si tình và những trận tình yêu rồ dại: “Yêu đương làm gì? Kiếm tiền không ngon à? Không thơm chắc?” “Cô có thể yêu đồng nghiệp không?” Đàm Mạt cáu: “Đã nói rồi, không yêu đương! Không! Ai đầu óc có vấn đề mới yêu đồng nghiệp...” Chưa dứt lời, một người đàn ông gõ cửa bước vào khẽ ho một tiếng. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Đàm Mạt lập tức nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn, mỉm cười ngọt ngào: “Trừ Lục Hành Giản ra...” Tới lượt Lục Hành Giản trả lời phỏng vấn. “Dân tình tò mò vì sao một người năng lực xuất sắc như trợ lý Lục lại cam tâm làm việc dưới trướng Tổng Giám đốc Đàm? Cô ấy ép anh sao?” Lục Hành Giản: “Không đâu. Tại răng tôi yếu, tôi thích ăn cơm mềm.” “Xin hỏi quan hệ giữa anh và trợ lý Đàm là gì?” Lục Hành Giản: “Tôi là tay chân trung thành nhất của cô ấy. Trước đây là vậy, bây giờ là vậy, và sau này cũng sẽ luôn như vậy.” Tóm tắt: Từ làm công lật kèo làm chủ. Lập ý: Cuộc sống là do chính mình nỗ lực giành lấy.
Kinh Doanh Cửa Hàng Xuyên Vị Diện
Sau vụ tai nạn xe, Diệp Tầm bất ngờ kết nối với một hệ thống, bắt đầu hành trình mở cửa hàng xuyên qua các thế giới, tiếp đón những vị khách kỳ lạ chẳng ai giống ai. Nhưng bắt đầu lại là một tòa nhà phủ đầy bụi, buôn bán thì hoàn toàn trông chờ vào cái gọi là... Duyên số. Diệp Tầm: “Không sao, không hoảng! Bán cho ai mà chẳng là bán chứ?” Thế là cô chạy đi bán khoai lát với mì gói cho một nữ quỷ, ai ngờ lại vô tình “khơi mào cơn sốt mỹ thực” càn quét cả Quỷ giới. Một dị năng giả ghé mua phân bón hóa học năng suất cao, không ngờ lại có thể biến vùng đất hoang tàn thành một khu vườn xanh tươi như chốn “tiên cảnh” giữa thời mạt thế. Một người tu tiên chỉ ghé qua nhà ma chơi đúng một ngày, ai ngờ lại “đột phá bình cảnh”, tu vi tăng vọt ngay tại chỗ. Chớp mắt một cái, tòa nhà phủ đầy bụi ngày nào đã bừng sáng rực rỡ. Con đường từng vắng vẻ, hoang tàn giờ bỗng chốc trở nên nhộn nhịp. Phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng rực rỡ hẳn lên, náo nhiệt chưa từng thấy. Cửa hàng trong tay Diệp Tầm càng ngày càng nâng cấp, quy mô cũng không ngừng mở rộng. Thậm chí còn mở thêm cả rạp chiếu phim, công viên giải trí, nhà ma, tiệm net... Người ở khắp các thế giới đều phát cuồng vì khu thương mại thần kỳ này. Về sau, ai nấy đều truyền tai nhau rằng chủ cửa hàng này không phải người bình thường, sau lưng chắc chắn có chỗ dựa cực lớn, lai lịch không đơn giản chút nào. Trước những lời đồn đại đó, Diệp Tầm chỉ cười xua tay: “Đừng nói quá... Tôi chỉ là một bà chủ bình thường thôi mà.”
Livestream Xem Bói: Bỗng Chốc Thành Sao Hạng A
Điều Hứa Quy hối hận nhất kiếp này chính là lúc độ kiếp đã quá lười biếng, không thèm rụt đầu vào mai rùa. Lúc mở mắt tỉnh lại, cô đã từ một con rùa tu luyện thành tiên biến thành một ngôi sao nhỏ vô danh tuyến 18 trong giới giải trí, đang phải đối mặt với danh sách nhiệm vụ “tử thần” của chương trình thực tế “360 Nghề”. Chương trình kéo dài một tháng. Các ngôi sao được mời tham gia cần phải tự tìm việc, nỗ lực làm việc để kiếm tiền. Sau một tháng, người kiếm được nhiều tiền nhất sẽ là người chiến thắng cuối cùng. Vậy mà trước mắt Hứa Quy lúc này là một núi bát đĩa bẩn thỉu đang ngâm mình trong bọt nước rửa chén, nhe răng cười nham hiểm với cô. Hứa Quy lôi ra tấm biển hiệu xem bói được làm cấp tốc từ đêm qua, trên đó là hai chữ mực đen viết kiểu thư pháp rồng bay phượng múa: “Xem bói!” Dưới gầm cầu vượt, ba ông thầy bói khác nhìn cô gái trẻ bằng ánh mắt chế giễu: “Thời buổi này minh tinh muốn tạo chiêu trò PR cũng phải lố bịch đến thế sao?” ... Đối mặt với một người đàn ông trung niên hói đầu, có ba cậu con trai lớn tướng đang muốn hỏi về đường con cái. “Cung tử tức trong lá số của bác trống trơn, mà sao Hồng Loan chủ về tình duyên trên đỉnh đầu lại ánh lên sắc xanh lục...” Cô gái khéo léo khuyên nhủ: “Hay là bác thử đến bệnh viện kiểm tra một chút xem sao?” Ngay tối hôm đó, tin tức chủ tịch một tập đoàn lớn ly hôn vì bị cắm sừng lập tức leo lên hot search. Đối mặt với một người phụ nữ trẻ tuổi, miệng thì nói là xem bói nhưng thực chất lại ngấm ngầm khoe khoang chồng mình yêu chiều, hào phóng với cô ta thế nào, Hứa Quy thăm dò: “... Liệu có khả năng cuốn sổ tiết kiệm chị đang cầm trên tay... là giả không?” Trước sự chứng kiến của toàn bộ cộng đồng mạng, cuốn sổ tiết kiệm đó quả nhiên là đồ giả viết tay, tiền thách cưới ghi ba triệu tệ nhưng thực tế chỉ có ba trăm tệ. Ban đầu, cư dân mạng tỏ ra xem thường, chế giễu buổi livestream kiếm tiền bằng nghề xem bói của Hứa Quy. Nhưng về sau thì... Cư dân mạng: [Quá đỉnh! Đúng là quay xe không kịp!] Bình luận trong phòng livestream từ: [Đồ thầy bói lừa đảo cút khỏi showbiz!] Đồng loạt chuyển thành: [Đại sư ơi, xem giúp con có phải là thiếu gia nhà giàu bị thất lạc trong dân gian không ạ?] Và phòng livestream của Hứa Quy từ chỗ không một ai ngó ngàng lúc ban đầu, cuối cùng đã vươn lên chiếm vị trí top 1 về độ hot. Dần dần, không biết tự lúc nào, vô số người ôm tiền đến xếp hàng chỉ mong được Hứa Quy xem cho một quẻ. Hứa Quy nằm dài trên chiếc ghế mây, ung dung vắt vẻo đôi chân: “Hôm nay đã xem đủ ba quẻ rồi, ngày mai xin mời đến sớm.” Tổ chương trình đau đầu, khổ sở: “Các khách mời khác người thì đang bưng bê ở quán ăn, người thì chạy đôn chạy đáo phát tờ rơi, sao cô lại có thể...” Ống kính máy quay lia qua bảng xếp hạng donate trong phòng livestream với số tiền thưởng cao ngất ngưởng, bỏ xa tất cả những người khác, cả ekip đạo diễn đành câm nín.
Thập Niên 60: Sau Khi Bị Cả Nhà Ghét Bỏ, Tôi Được Quốc Gia Cưng Chiều
Tư Ương xuyên thành thiên kim thật thất sủng trong truyện niên đại, bị thiên kim giả tâm cơ hãm hại, bị cả nhà ghét bỏ. Nơi này không giữ cô tự có chỗ giữ cô. Cô có không gian cô sợ ai? Đầu tiên dọn sạch lương thực và tài vật trong nhà, sau đó tới binh đoàn chi viện biên cương. Thiên kim giả muốn cô chết già ở biên cương, đừng có mơ! Cô tiện tay lập vài công lớn là có thể oanh động thành phố Bắc Kinh, không chỉ được đại lão các phương tâng bốc lấy lòng, còn lừa được một anh lính đẹp trai tới mức vô pháp vô thiên... Kiếp trước lao lực đến chết, kiếp này cô chỉ muốn làm cá mặn hết đời. Nhưng hiện thực là... đại lão nào đó: “Cô có thể cho tôi xem bản vẽ kỹ thuật vệ tinh của nước S không? Xong chuyện tôi làm cừu cho cô chăn.”
Mở Khách Sạn Xuyên Thế Giới, Tôi Nằm Không Cũng Phát Tài
Cố Thanh là một người làm nhiệm vụ xuyên thế giới kỳ cựu, ở thế giới trước sau khi cày cuốc xây dựng cả một thành phố lớn từ ngôi làng nhỏ, cuối cùng cô cũng được thăng cấp. Phần thưởng của cô là: Hệ thống Cá Mặn. Mục tiêu cuộc đời: Nằm yên hưởng thái bình. Thế nhưng vừa mở mắt ra... Bên ngoài cửa sổ là tang thi cắn xé, máu chảy thành sông, thiên thạch rơi xuống, virus lan tràn. Lúc này trên góc phải màn hình hệ thống hiện lên dòng chữ đỏ lòm: [Đếm ngược sóng thần: 30 ngày]. Cố Thanh: "Hệ thống, cậu giải thích xem, đây là thế giới để tôi làm cá mặn à?" Hệ thống (run rẩy): [Chủ nhân... tôi lỡ đọc thiếu dòng chữ nhỏ trong hướng dẫn sử dụng.] Cố Thanh cười lạnh: "..." Vừa bắt cô làm nhiệm vụ độ khó địa ngục, vừa bắt cô phải lười biếng mới cho quà? Được thôi! Một tay cô xây dựng căn cứ, một tay cầm nước ngọt nằm ghế bố. Hãy xem Cố Thanh làm thế nào mà vừa "lười" nhưng vẫn làm bá chủ thế giới tận thế này!
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Toàn Là Người Hung Hãn Thế Này?
Tùy Thất xuyên không đến thế giới tinh tế, trở thành một người yêu đương mù quáng độc ác, danh tiếng cực kỳ tệ hại, còn gánh khoản nợ năm triệu. Mà sắp sửa bắt đầu một thử thách sinh tồn trong mạt thế kéo dài 21 ngày, nếu thử thách thành công sẽ nhận được một ngàn vạn tinh tế tệ, không chỉ có thể trả hết nợ, mà còn đủ để cô sống ung dung cả đời. Nhưng chết ở chỗ, không ai muốn lập tổ đội với cô, không đủ bốn người thì không thể bắt đầu trò chơi. Tuy nhiên, tất cả người chơi đều tránh cô như tránh tà, Tùy Thất quyết định tự lực cánh sinh, thành công tổ đội với ba người chơi cũng không ai thèm khác. Một anh chàng cool ngầu bị thiếu máu, hễ đói là ngất, một thiếu niên u ám lắp chân tay giả và một bé gái chín tuổi đang trong thời kỳ thay răng. Cư dân mạng kêu gào thảm thiết, ngồi chờ đội vô dụng bị loại.
Quán Ăn Của Tư Tế Đại Nhân Nổi Tiếng Rồi! [Mỹ Thực]
Lục Trầm Ngọc nghèo kiết xác bỗng dưng được thừa kế một căn biệt thự của họ hàng xa. Chưa kịp vui mừng thì cô đã hay tin mình còn được "thừa kế" thêm một món nợ khổng lồ. Giàu sang đâu chẳng thấy, chỉ thấy nợ ngập đầu. Căn biệt thự to oành này lại còn là nhà ma, bán cũng chẳng ai mua. Lục Trầm Ngọc đành dở khóc dở cười mà dọn vào ở trong căn biệt thự bị đồn có ma ám. “Ma quỷ có là gì, nghèo mới là thứ đáng sợ nhất!” Sau đó, cô phát hiện ra một cánh cửa không gian trong biệt thự - nơi có thể đi lại giữa hai thế giới. Dâu tây to bằng nắm tay, củ cải lớn bằng bắp đùi, hành dại thơm nức mũi... Lục Trầm Ngọc mang về một loạt nguyên liệu từ thế giới bên kia và bắt đầu bán đồ ăn sáng lề đường. Ngày đầu tiên, bánh hành thơm phức đã bán sạch veo. Ngày thứ hai, đã có khách quen quay lại. Ngày thứ ba, khách hàng phàn nàn rằng cô chuẩn bị quá ít bánh hành. Ngày thứ N, để mua được đồ ăn, thực khách thậm chí còn xếp hàng từ tờ mờ sáng và tranh giành nhau vị trí. ... Sau này, quán hàng rong của Lục Trầm Ngọc đã trở thành một cửa tiệm, rồi lại phát triển thành một quán ăn lớn. Cô còn bán thêm các loại hoa tươi độc đáo, những loài cá cảnh kỳ lạ... Điều không ngờ tới hơn nữa là, ở thế giới nguyên thủy kia, Lục Trầm Ngọc không chỉ từ một tư tế trở thành thần sứ mà còn sở hữu đất đai rộng lớn và thần dân muôn vàn. Cô bán những thứ từ thế giới nguyên thủy sang thế giới hiện đại, rồi lại dùng tiền kiếm được để đổi lấy đồ ăn thức uống nuôi sống thần dân của mình. Dù tiền ngày càng nhiều, nhưng mà... Sao người cô phải nuôi cũng ngày một đông thế này?
Sư Muội Ác Độc Không Cần Tẩy Trắng, Một Mình Cân Hết Cả Tông Môn!
Khương Tước xuyên vào một quyển truyện tu tiên, trở thành nữ phụ độc ác không chỉ có kết cục thê thảm mà còn là một kẻ chuyên làm nền cho nữ chính đúng nghĩa. Nữ chính thì khí chất thanh tao thoát tục, còn nàng... chỉ là một nữ nhân bình thường. Nữ chính thiên phú dị bẩm, còn nàng... chỉ có mỗi cái mạng cùi. Nữ chính vô số người theo đuổi, còn nàng... đến cả tay nam nhân cũng chưa từng nắm qua. Thảm hơn nữa là, ngày nàng xuyên sách cũng chính là ngày tận mạng của nguyên chủ, bốn vị nam chính cùng tụ tập ở hình đường đòi lấy mạng nàng. Để sống sót, Khương Tước không từ một thủ đoạn nào, uy hϊếp, dụ dỗ, ôm đùi, cứ thế hiên ngang vạch ra một lối đi riêng đầy "tai tiếng" giữa tông môn toàn những vị thánh mẫu. Đi mãi đi mãi, chẳng hiểu sao lại thành bảo bối của cả đám. Bốn vị nam chính một tiếng "tiểu sư muội", hai tiếng cũng "tiểu sư muội", đi đâu cũng kè kè theo nàng. Sư phụ dẫn nàng vào trận đạo, cưng nàng như cưng trứng mỏng. Tông chủ các tông phái khác thì ngày nào cũng lăm le cướp nàng về làm đệ tử thân truyền. Ngay cả nữ chính nguyên tác cũng cam tâm tình nguyện gia nhập "liên minh thất đức" của nàng. Khương Tước dẫn dắt đội quân nhân vật chính quậy tưng bừng, suýt chút nữa lật tung cả giới tu chân! Cuối cùng, Khương Tước tự mình trở thành chỗ dựa vững chắc, chuẩn bị nói lời chia tay với "cái đùi" mình đã ôm suốt bấy lâu: “Tiên chủ, chúng ta từ nay đường ai nấy đi.” Cái "đùi" đó, chính là Tiên chủ đại nhân đứng trên vạn người, chỉ dưới Thiên Đạo, vốn thanh lãnh cao ngạo không nhiễm bụi trần, vậy mà khi nghe "ái thê" đòi chạy thì tức đến độ suýt nữa là sụp đổ hình tượng. “Thay ngươi gánh thiên lôi, giúp ngươi đỡ Thiên Mệnh Kiếm, cùng ngươi vào Minh Giới đoạt hồn... Sao những lúc đó không nói lời từ biệt với ta đi, hả? Định dùng ta xong rồi vứt à?” Khương Tước: "... Ngươi nói bậy bạ gì thế, ta nào có "dùng" ngươi bao giờ." Tiên chủ đại nhân chậm rãi cởϊ áσ. Khương Tước la lên: "Ngươi đừng qua đây!"
Xuyên Không Vào Thiên Kim Thật, Tôi Chỉ Muốn Về Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Thôi
Lý Nhân Âm xuyên không, trở thành con gái của một chủ sạp hàng. Nhưng thực chất không phải, cô là cô chủ real của tập đoàn Vương Thị! Nhưng cái nhà kia lại có một thiên kim giả. Cô ta đã ở bên bố mẹ và anh ruột suốt thời gian qua. Cô không muốn tranh, chỉ muốn sống nhàn hạ qua ngày, ai ngờ lại bị trói buộc với hệ thống. Bằng cách nào đấy, nhờ cái miệng sắc bén của mình mà cô nói cho thiên kim giả kia hết đường chối cãi, nhờ vậy mà bố mẹ ruột và anh trai cũng sớm tỉnh ngộ. Cô bạn thân Đường Thi Ninh chê thiên kim giả: "Nhỏ đó phèn dữ." Lý Nhân Âm lại gặp nhiều cô gái số khổ, thực sự không nhịn được mà ra tay, giúp những cô gái bị đàn ông hành hạ về cả thể xác lẫn tinh thần kia lần lượt thức tỉnh. Thiên kim thật thích hóng drama x Tổng tài
Cùng Ngày Ly Hôn, Quẹo Vào Cục Dân Chính Với Chú Út Của Chồng Cũ
Quý Dĩ Nịnh đã từng cho rằng, có thể cùng Thẩm Yến Chi từ vườn trường đến váy cưới là chuyện hạnh phúc nhất đời này của cô. Mãi cho đến khi phát hiện Thẩm Yến Chi ngoại tình, cô mới hiểu được, nào có chuyện tình cảm sâu nặng, đầu bạc răng long như vậy, nhiều khi chỉ là Lan Nhân Nhứ Quả, hai bên chẳng bao giờ gặp lại nhau. Sau khi ly hôn, cô không muốn trao đi tình cảm chân thật của mình nữa. Nhưng Thẩm Tứ lại mạnh mẽ xông vào thế giới của cô, khiến cho cô không có cơ hội nào để trốn tránh. Sau đó, cô cố gắng lui về sau, không muốn dính dáng gì đến người nhà họ Thẩm nữa, nhưng anh từng bước ép sát, chỉ muốn ôm cô vào lòng. "Chú út, chúng ta không hợp." Người đàn ông nhẹ nhàng giữ cằm cô, ép cô ngẩng đầu đối diện với anh: "Em và Thẩm Yến Chi đã ly hôn rồi, anh không còn là chú út của em nữa đâu?" "Hơn nữa em cũng chưa thử qua, làm sao biết không thích hợp?" Quý Dĩ Nịnh: "Tôi đã thử rồi." Thẩm Tứ: "Vậy em thử lại, cho đến khi thấy thích hợp thì thôi." Quý Dĩ Nịnh: "..."
Trọng Sinh 70: Quân Tẩu Sống Lại Với Chồng Con Sau Mười Năm Ra Đi
Với thân phận là một hồn ma, Giang Chi Vi đã bị mắc kẹt bên cạnh hai đứa con của mình suốt mười năm ròng. Cô tận mắt chứng kiến chúng bị mẹ chồng bắt nạt, bị chị dâu cả chà đạp, bị cô em chồng ngược đãi, và bị cậu em chồng xem như không tồn tại. Trong lòng cô luôn không cam tâm và tràn ngập nỗi uất hận. Có lẽ nỗi uất hận ấy đã thấu tận trời xanh, để rồi vừa mở mắt ra, cô đã được trở về đúng cái năm mình qua đời! Lần này, cô phải tận tay trừng trị người mẹ chồng ác độc và chị dâu cả! Cô phải khiến tất cả những kẻ đã bắt nạt hai đứa con của mình phải trả giá. Thế nhưng, người đàn ông ấy đã trở về... Lúc này, Giang Chi Vi mới biết được lý do mình có thể sống lại. Hóa ra, chính là anh đã ngày ngày, đêm đêm cầu xin cô trở về...
Mang Theo Game Nông Trại Xuyên Về Mạt Thế
Tần Tiểu Vi đang chơi game thì đột tử rồi xuyên không. Trò chơi nông trại cô chơi trước khi chết cũng xuyên không theo, thậm chí cô còn có thể lấy đồ trong không gian nông trại nữa chứ. Tần Tiểu Vi quyết định cứ thế chấp nhận thân phận mới, học lên đại học,rồi mở một cửa tiệm nhỏ, tận dụng thành phẩm trong không gian nông trại để kiếm tiền. Dần dà, cô phát hiện thời tiết trong thế giới này ngày càng kỳ lạ: Tuyết to, nắng nóng bất thường, lũ quét, động đất,... Đủ loại thiên tai kéo đến. May là cô có không gian nông trại, không cần đau đầu về vấn đề vật tư. Cảnh báo thiên tai của chính phủ cũng được tung lên kịp thời để cô luôn có thể chuẩn bị sẵn sàng từ sớm. Nữ chính xuyên không vs Nam chính trọng sinh. Nội dung chủ yếu: Sảng văn thăng cấp lưu, cuộc sống hằng ngày của nữ chính xuyên không về mạt thế. Giới thiệu vắn tắt: Không gian nông trại giúp tôi giữ cái mạng nhỏ của bản thân.
Xuyên Thư Chạy Nạn, Ta Dựa Hắc Hóa Khiến Vạn Giới Kinh Diễm
Xuyên vào tiểu thuyết nhưng lại vào đúng lúc truyện đến hồi kết, Giang Thất Nhu buộc phải mở chế độ chạy nạn tại giới tu tiên. Tưởng rằng chỉ cần dốc sức dẫn cả nhà ngày đêm bôn ba là có thể tránh khỏi kiếp nạn. Nào ngờ, khắp nơi đều có fan não tàn của nữ chính giở trò hãm hại. Yêu nữ của Vạn Thú Môn muốn ép nàng tự vẫn? Khoan đã! Nàng có thể phản đòn, điều khiển vạn thú phản công, khiến ả phải khóc không ra nước mắt! Mỹ nam số một của Thần Y Sơn định giở trò lừa gạt tình cảm? Chờ đó! Nàng y độc song tuyệt, bắt hắn ta quỳ xuống gọi một tiếng tổ tông! Đám thiên tài giới tu tiên mơ chiếm lấy chí bảo? Ngại quá, các người chẳng qua chỉ là đám rau hẹ mà nàng trồng mà thôi! Vất vả lắm mới thoát khỏi loạn thế, cớ sao thiếu niên áo đen thần bí kia lại ép nàng vào góc tường? Hắn nói: “Ta đã tìm nàng khắp vạn giới, nay cuối cùng cũng...”
Năm Đó, Nam Phụ Trong Tiểu Thuyết Sống Ở Nhà Tôi
Cứu với! Ngủ một giấc dậy, tôi phát hiện trong nhà có thêm một người đàn ông, mà lại còn là nam phụ tháo hán trong niên đại văn! Vừa mở miệng đã gọi tôi là "đồng chí"! Sau đó, tôi – thương nhân Lâm Sướng Sướng – lại phải dắt theo một anh chàng tháo hán ngày ngô đi bán cá, mở cửa hàng, thậm chí còn đầu cơ trục lợi vật tư. Cuối cùng, thế quái nào lại lượm thêm một ông chồng trung khuyển nữa chứ? Lâm Sướng Sướng: "Mệt quá đi!" Thẩm Bách Lương: "Không lỗ, không lỗ! Của em là của em, của anh cũng là của em, còn con của chúng ta... cũng vẫn là của em." Lâm Sướng Sướng: "Hình như... cũng không tệ lắm nhỉ?"
Thập Niên 70: Sau Khi Vơ Vét Gia Sản, Tiểu Thư Tư Bản Đi Bộ Đội Tìm Chồng
Từ khi sinh ra, Khương Tự đã có làn da trắng nõn, vẻ ngoài xinh đẹp. Nhưng ai ngờ là chỉ mới ngủ có một giấc, cô đã xuyên vào trong một cuốn tiểu thuyết niên đại, trở thành cô tiểu thư của một gia đình tư bản nổi tiếng ở Thượng Hải luôn rồi. Trong nguyên tác, nguyên thân chê bai vị hôn phu quân nhân của mình là quá ít nói, quá khô khan. Không chỉ vậy, cô ấy còn lo lắng điều kiện sống trên đảo không tốt, cho nên cứ chần chừ mà không muốn thực hiện hôn ước với người đó. Thế nhưng cô ấy lại không biết rằng - sau khi phong ba bão táp ập đến, lão cha cặn bã và mẹ kế của cô ấy đã lừa cô ấy xuống nông thôn trước, để rồi sau đó bọn họ mang theo hết gia sản trăm năm của nhà họ Khương mà chạy trốn đến tận Hương Cảng. Đáng thương thay, cô ấy một thân một mình chịu khổ ở nông thôn, chỉ trong vòng chưa đầy hai năm mà sức khỏe đã suy sút đi nhiều. Thế nhưng, một người đã biết rõ nội dung cốt truyện như Khương Tự thì làm sao có thể chấp nhận chịu khổ được? Điều đó là không thể! Bọn họ muốn lừa cô xuống nông thôn đúng không? Được thôi! Khương Tự tương kế tựu kế, cuối cùng đưa cả đám người vô ơn này đến Tây Nam hết. Gia sản bạc triệu không có chỗ để? Không cần lo lắng! Khương Tự lấy máu nhận thân, sau khi mở ra không gian tổ truyền thì cô bỏ hết vàng bạc châu báu, khế đất, đồ cổ và tranh chữ vào trong không gian. Tóm lại là không hề để lại chút gì cho bọn họ cả, cho dù chỉ là một cọng lông gà đi chăng nữa! Tiểu thư thuộc gia đình tư bản thì không có chỗ nào để đi ư? Làm gì có! Khương Tự gửi một bức điện báo đến đảo xa... Chỉ là, cô vốn đã chuẩn bị tinh thần để trải qua những ngày tháng sống gian khổ, giản dị, nhưng rồi cô lại phát hiện – cuộc sống nơi hải đảo hình như cũng không hề cực khổ như trong tưởng tượng của cô. Anh chồng quân nhân của cô quả thực là cực kỳ “giỏi việc nước, đảm việc nhà” luôn. Không chỉ vậy, gia đình bên chồng cũng rất yêu thương cô nữa. Cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua, quả thực là còn ngọt hơn cả mật ong ấy chứ!CP: Sĩ quan chồng nuôi từ bé thể lực siêu phàm và Tiểu thư nhà tư bản xinh đẹp rạng ngời.