Kho ebook cho máy đọc sách.Giảm giá 25% với tài khoản VIP. 50% với tài khoản VIP Năm hoặc tài khoản VIP cấp bậc 14 Đại Thần.
Danh Sách Truyện Thể Loại Trọng Sinh303 truyện

Bị Câu Nhầm Hồn, Ta Dẫn Hầu Gia Dọn Sạch Kinh Thành Rồi Đi Lưu Đày
Đại lão mạt thế Tân Lung vất vả lắm mới nghịch chuyển thời không trở về hiện đại, còn chưa tận hưởng được bao lâu, lại bị câu nhầm hồn, đưa đến cổ đại. Vừa mở mắt ra, đã thấy mình đang ở hiện trường lưu đày. Không hoảng, trong tay nàng có không gian! Trước tiên quét sạch kho của tất cả tham quan trong kinh thành, sau đó vét luôn cả quốc khố vào không gian, lại thu dọn sạch sẽ phủ Định Quốc Công, khiến đám người đến tịch biên tài sản trợn tròn mắt, nghẹn họng không nói nên lời. Lên đường lưu đày, lo lắng sẽ bị đói ư? Nhờ vào kỹ nghệ nấu ăn cứng cựa được rèn giũa từ mạt thế, nàng chẳng ngán thứ gì. Từ thịt sói, thịt rắn, thịt lợn rừng, cá nóc, nấm dại, thịt cá sấu, hoa cỏ và rau dại, gặp gì ăn nấy, nấu gì ngon nấy, khiến cả phủ Hầu gia phải tròn mắt kinh ngạc. Đến nơi lưu đày, đại công cáo thành, Tân Lung thu dọn hành lý, chuẩn bị hòa ly. Không ngờ vị Hầu gia cao quý kia lại bắt đầu chơi trò vô lại. Tiêu Kinh Hạc: “Thư hòa ly là gì... Sao ta nghe không hiểu? Phu nhân, đột nhiên ta thấy hơi choáng váng, để ta đi ngủ trước đã, có chuyện gì ngày mai nói tiếp nhé...” Tân Lung: “...” Hầu gia, diễn xuất của ngài giả quá rồi đấy!

Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Kiếm Tiền
Quy Nguyên phái có một đạo quán ẩn cư giữa núi rừng, đã truyền thừa được nghìn năm, có thể tự động chuyển hóa tiền tài thành công đức, che chở các đệ tử không bị ngũ tệ tam khuyết quấy nhiễu. Không ngờ đến đời quán chủ thứ một trăm lẻ một, quán chủ bất ngờ bị hại, quán chủ thế hệ thứ hai – Trì Tây chỉ có thể mượn xác hoàn hồn, từ dưới lòng đất bò lên thu dọn tàn cục, tạm thời thay thế chức vị quán chủ đời thứ một trăm lẻ một. Nhưng ai ngờ đạo quán đã chi tiêu quá nhiều tiền để đổi lấy công đức, giờ còn nợ một số tiền khổng lồ. Cho dù lúc còn sống làm đại lão huyền học hay là sau khi chết làm quỷ tự do ở dưới địa ngục đều chưa từng bị ngũ tệ tam khuyết làm phiền não, vậy mà chớp mắt cái đã biến thành một con quỷ nghèo triệt để. Hôm nay cũng là một ngày đau đầu vì tiền. Vì trả tiền mà cô đã phải đánh đổi quá nhiều. Khi nào mới có thể tìm được đệ tử kế thừa khoản nợ khổng lồ này đây. ... Nội dung chính: Hào môn thế gia, dị năng, sảng văn, truyền thuyết đô thị, nhẹ nhàng. Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Trì Tây, Lục Thừa Cảnh. Nhân vật phụ: những người khác. Giới thiệu vắn tắt: Sau khi thừa kế đạo quán, cô trở thành tài sản đi kèm. Lập ý: Cố gắng kiếm tiền mới có thể thực hiện tự do tài chính. (*) Ngũ tệ tam khuyết là một loại mệnh mà các nhà tướng số, phong thủy đều phải chịu do đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ. ‘Ngũ tệ’ (5 hại) gồm: quan, quả, cô, độc, tàn. ‘Tam khuyết’ (3 điều thiếu thốn) gồm: tiền, mệnh, quyền

Tích Trữ Hàng Hóa Phiêu Lưu Trên Nhà Bè
Bão táp, sóng thần, mất điện, giông bão và mưa đá, sinh vật biển biến dị...Thế giới dần trở nên hỗn loạn. Khi Thư Phức tỉnh dậy sau một giấc mơ, cô chợt nhận ra rằng mình không đến từ thế giới này. Thư Phức biết được phần lớn đất đai cùng thành phố này sẽ bị nhấn chìm trong nước. Cô chỉ muốn làm một con cá mặn với không gian hữu hạn trong tay: Sau khi tích trữ hàng hoá cô sẽ nằm yên một chỗ, có thể sống sót được bao lâu thì hay bấy nhiêu... Tích, bàn tay vàng đã được kích hoạt! [“Ngôi nhà bè không chìm” đã được kích hoạt, cấp bậc “Bè gỗ”: cấp 1 Kích thước của nhà bè: 10 mét vuông Chế độ lái: trôi theo dòng chảy (tốc độ dòng chảy: 10-20 km/giờ) Giới hạn thời gian sử dụng mỗi ngày: 5 giờ Phòng hộ cấp 1: Chế độ chủ sở hữu khu nhà bè (khu vực chủ sở hữu là khu vực có khả năng chống chịu thiên tai, nhiệt độ ổn định, không gian sống an toàn độc quyền)] Thư Phức vội đứng lên, cô có thể sống sót! Thậm chí còn có thể nằm yên một chỗ sống thật lâu! Câu hỏi được đặt ra lúc này: Nên làm gì trước khi xảy ra tận thế? Xin nghỉ? Từ chức? Mua mua mua? [Ngày mai hãy đến công ty điểm danh đúng giờ, bạn sẽ nhận được thanh tiến độ 5% cho bè gỗ cấp 2. (Tiến độ hiện tại của bè cấp 2: 0%)] Thư Phức: →_→ Lần nọ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ Thư Phức đã mở khoá chức năng “Đĩa quay rút thăm trúng thưởng”. [Chúc mừng bạn đã nhận được phần thưởng thứ năm màu đỏ: 50 kg gạo x2] [Chúc mừng bạn đã nhận được phần thưởng thứ năm màu xanh: một cái “Phòng tắm vòi sen thùng gỗ”] [Chúc mừng bạn đã nhận được phần thưởng thứ tư màu đỏ: 1 gói quà thịt nướng] Thư Phức: ^_^ Dần dần cô bị nghiện rút thăm trúng thưởng không thể thoát ra được!

Muội Muội Phản Diện Của Nữ Chính Cá Chép May Mắn Thời Cổ Đại
Cố Tri Chước trọng sinh. Mãi đến khi chết, nàng mới biết mình chỉ là nữ phụ trong một quyển tiểu thuyết cổ trang, còn nữ chính là biểu tỷ của nàng, Quý Nam Kha. Trong sách viết, Quý Nam Kha là người có số mệnh phú quý, nàng phù trợ cho Tam hoàng tử Tạ Cảnh, giúp hắn đăng cơ, dùng phúc khí của mình che chở cho thiên hạ, mở ra thời đại thịnh trị của Đại Khải. Còn Cố Tri Chước chính là vị hôn thê [cũ] của Tam hoàng tử. Nàng là chất xúc tác cho những tranh chấp ban đầu của họ, là chướng ngại vật cho tình yêu của họ ở giai đoạn giữa, và là bàn đạp cho vinh quang của họ ở giai đoạn sau. Thậm chí, sau khi họ tâm đầu ý hợp, nàng đã phải trả giá bằng cả mạng sống của gia tộc để Quý Nam Kha có thể bước lên ngôi vị cao quý. Cố Tri Chước: ??? Tin tốt: Nàng đã trọng sinh. Tin xấu: Vừa mở mắt ra, ngự y đang cầm một hộp thuốc độc bôi lên mặt nàng. Sau đó, dung mạo của nàng sẽ bị hủy hoại, Cố gia sẽ bị kết tội thông đồng với địch phản quốc, cả nhà bị tội. "Vị hôn phu" của nàng, Tạ Cảnh, để lấy lòng người mới, sẽ vạch khăn che mặt của nàng trước mặt mọi người, nhìn khuôn mặt lở loét của nàng mà chế giễu. Cố Tri Chước: "Điện hạ, ta xem bói thấy ngài sắp gặp họa chết người đó." Nàng cầm lấy lọ thuốc độc đã từng khiến mình hủy dung, hất thẳng về phía vị hôn phu [cũ]! Kệ cmn cái gì mà dè dặt cẩn trọng, mẫu mực khuê tú! Nữ phụ ác độc như nàng nên sống một đời cao quý, muốn làm gì thì làm. * Sư phụ Vô Vi Tử đã từng hỏi nàng: “Con có biết người kia chết là do thiên mệnh không?” Cố Tri Chước nghiêm mặt đáp: “Con biết. Sư phụ, con muốn nghịch thiên sửa mệnh." Sư phụ Vô Vi Tử lắc đầu nói: “Thiên mệnh không thể trái.” Giọng nàng đanh thép tràn đầy quyết tâm: “Giữa con và Thiên Đạo, hoặc là con tan xương nát thịt, hoặc là nó phải thuận theo ý con.” “Con tuyệt đối không thỏa hiệp.” Thuận theo Thiên Đạo, kết quả chính là cửa nát nhà tan. Dù cho linh hồn có tiêu tan, Cố Tri Chước cũng quyết không muốn chịu đựng nỗi đau đớn thấu tim gan của kiếp trước thêm một lần nào nữa. * Kiếp trước, Cố Tri Chước bị đày ải, chín chết mười sống. Mãi đến khi gặp được Tạ Ứng Thầm cũng đang sống lay lắt mới có được cơ hội thở dốc. Tạ Ứng Thầm dạy dỗ nàng, nuôi nấng nàng, trải đường cho tương lai của nàng. Rồi mang theo thù hận nửa đời và bệnh tật đầy mình rời khỏi nhân gian. Giờ đây, mọi thứ được sắp xếp lại, Tạ Ứng Thầm vẫn chưa bệnh nặng. Cố Tri Chước phải tìm thấy hắn, chữa khỏi bệnh cho hắn. * Nhiều năm sau, Tạ Ứng Thầm hỏi nàng: "Tại sao lần đầu gặp ta, nàng đã đối xử tốt với ta như vậy?" Giọng Cố Tri Chước nhàn nhạt, như đang tự nói với chính mình: "Bởi vì lần đầu gặp ta, chàng cũng đối xử tốt với ta như vậy." Tạ Ứng Thầm không biết, tiểu cô nương trước mặt đến từ mười mấy năm sau, tương tư hắn thành bệnh, khó chữa.

Ngoại Thất Của Thái Tử
Thái tử Bùi Lan của Đại Sở - một người nghiêm khắc với bản thân, tài đức vẹn toàn, dung mạo xuất chúng, là bậc thiên chi kiêu tử được triều thần kính phục. Thế nhưng, vị thái tử này lại mang một điều tiếng: Hắn có một ngoại thất không danh không phận. Người ngoài không hay biết, nhưng Nguyễn Lăng hiểu rõ. Bùi Lan bề ngoài chính trực, nhưng thực chất là kẻ thâm sâu khó lường, tính tình thất thường, khó đoán. Vì cứu mẫu thân, nàng đành chấp nhận ở bên hắn, dù thừa hiểu rằng, hắn chưa từng thật lòng yêu nàng - hắn chỉ đắm chìm trong quyền thế của chính mình. Thái tử không lập thái tử phi, chẳng nạp trắc phi, nhưng lại chỉ sủng ái duy nhất nàng - một ngoại thất vô danh. Tin đồn lan rộng khắp kinh thành, để rồi vào năm Cảnh Hòa thứ bảy, trước sức ép từ dân chúng, nàng bị phế bỏ. Ngỡ rằng tất cả đã kết thúc, nhưng khi nhắm mắt xuôi tay, nàng lại trùng sinh, trở về một đời trước. Điều đầu tiên nàng muốn làm - là tránh xa Thái tử. Thế nhưng, trời xui đất khiến, nàng lại một lần nữa bị đưa đến trước mặt hắn. Tại hậu viện Nguyễn phủ, nam nhân cao cao tại thượng cúi xuống, nhìn thiếu nữ đang run rẩy trước mặt mình, khóe môi khẽ nhếch: “Sợ cô sao?” Tiểu cô nương yêu kiều, đôi mắt hoe đỏ, nước mắt lã chã như hoa lê gặp mưa. Hắn vươn tay, chậm rãi lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng, giọng trầm thấp: “Kiếp trước, nàng đâu có như vậy.”

Mang Theo Không Gian, Dựa Vào Làm Nông Trở Mình
Lục Hành bị thương nặng dẫn đến liệt nửa người. Nhà gái không chịu trả lại lễ đính hôn, thế là đổi cô dâu mới. Biết vợ mình trước kia bị sốt cao làm ảnh hưởng thần kinh, hơi “mạnh bạo” một chút, cũng biết người nhà họ Lâm đối xử với cô không ra gì, nên anh định sau khi cưới sẽ chăm sóc cô tử tế, đợi sau này rồi tính chuyện để cô ra đi. Thế mà... đêm tân hôn, khi vết thương còn chưa kịp lành, anh suýt chút nữa đã bị cô vợ “hổ báo” ấy đè ngửa ra ăn sạch! Cô còn nói đầy lý lẽ rằng: “Anh có thể liệt, nhưng em thì vẫn muốn có con...” Lục Hành tưởng rằng cuộc đời mình từ đây sẽ rơi vào hố sâu khổ sở, ai ngờ cô vợ ngốc nghếch trong mắt người khác này chỉ muốn đi làm nông. Sau đó, cô còn chê anh không thể tự đi lại, liền bắt tay sáng chế ra một chiếc xe lăn tự động, mỗi ngày đều ép anh uống thuốc. Chẳng biết từ khi nào, một người từng bị chẩn đoán sẽ nằm liệt giường suốt đời như anh lại dần dần bình phục, không những có thể đi lại, mà còn khỏe mạnh hơn cả trước đây. Lâm Nam Nam vẫn luôn che giấu công lao, chỉ nhún vai nói: “Có dung dịch phục hồi ở đây, liệt không thành vấn đề!”

Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Đi Tìm Lại Vết Chu Sa Của Mình
Kiếp trước, cô bị người ta đẩy xuống sông, bị ép gả cho một gã đàn ông cầm thú đội lốt người. Sau khi cưới, tên cặn bã đó nhờ thế lực của cha cô mà quay trở lại thành phố. Hai người sống suốt hai mươi năm trong một cuộc hôn nhân không tình cảm cô không muốn để hắn chạm vào mình, vì trong lòng cô luôn cất giữ một vết chu sa không thể nói ra. Sau này, cha cô bệnh mất, mẹ cũng lần lượt ra đi. Cô bị tên chồng cặn bã giày vò đến chẳng còn ra hình người. Cuối cùng, cô mới biết, hóa ra cha cô không phải chết vì bệnh, mà là bị gã đầu độc bằng thuốc độc mãn tính. Cô chết trong vòng tay của Trương Thời Dã. Khi sắp rời khỏi thế gian, cô vuốt ve khuôn mặt anh, khẽ nói: “Giá như năm đó người cứu em là anh thì tốt biết mấy.” Trương Thời Dã khóc không thành tiếng, chỉ có thể liên tục thì thầm: “Xin lỗi, là anh đến muộn rồi...” Linh hồn cô vẫn luôn đi theo Trương Thời Dã, tận mắt chứng kiến anh báo thù cho mình, gϊếŧ sạch tất cả những kẻ từng hại cô. Cuối cùng, anh tự sát trước mộ phần của cô. Cô trọng sinh, mang theo không gian trở về năm 1974. Lần này, cô sẽ không yếu đuối như kiếp trước nữa. Cô muốn báo thù, trả ơn, và quan trọng nhất đi tìm lại vết chu sa của đời mình. ...

Tàng Châu
Từ Ngâm vẫn luôn mơ về năm ấy, khi cha nàng vẫn còn là thứ sử Nam Nguyên, chị gái chưa trở thành yêu phi, còn nàng... chỉ mải mê trêu mèo ghẹo chó, sống những ngày tháng vô lo vô nghĩ... Ngói xanh gạch lục, hương hoa đồng nội vương trên áo ái; cửa son điện tía, tay trắng thường thêu áo nghê tinh khôi

Trọng Sinh Mạt Thế, Có Nổi Điên Cũng Rất Bình Thường
Dưới màn sương đen dày đặc, nhiệt độ cực thấp, mưa thiên thạch, nắng nóng thiêu đốt, xác sống hoành hành, động thực vật đột biến, bầy côn trùng tràn lan và thú dữ tấn công... Hành tinh Thủy Lam đột ngột bước vào tận thế mà không hề có dấu hiệu báo trước. Năm thứ năm của tận thế, vì báo thù cho người yêu mà Bán Hạ liều mạng chết chung với một gốc cây đột biến cấp tám. Khi mở mắt ra thì cô đã trở về thời điểm ba tháng trước tận thế! Khi ấy cô vẫn còn nằm bất động trên giường bệnh, là một người thực vật chưa tỉnh lại. Người yêu của cô vẫn còn sống mạnh khỏe, trật tự xã hội vẫn còn. Mang theo dị năng không gian đã thức tỉnh từ kiếp trước, cô và người yêu ra ngoài điên cuồng mua sắm! Gạo mì dầu muối, quần áo giày tất, xăng dầu, xe mô tô địa hình... Đao dài, dao găm, súng ngắn, súng trường, súng bắn tỉa, súng máy hạng nhẹ và cả súng phóng lựu đạn... Người khác rét run giữa trời đông giá buốt còn cô và người yêu thì sưởi ấm bên giường than và nồi lẩu. Người khác mướt mồ hôi trong cái nóng như thiêu đốt còn cô và người yêu thì nằm máy lạnh đắp chăn êm. Người khác cầm dao làm bếp chém xác sống còn cô thì xoay người móc ra một khẩu súng... Sống lại một đời, cô và người yêu nhất định phải sống sót đến khi đầu bạc răng long!

Ái Thiếp Diệt Thê, Trọng Sinh Ta Từ Hôn Tra Nam Gả Cho Vương Gia
Trước năm mười bảy tuổi, Tɧẩʍ ɖυ là đích nữ tướng môn, tay nắm đao sắc, tung hoành sa trường. Sau mười bảy tuổi, nàng trở thành thê tử của thị lang phủ Giang gia, thân thể yếu nhược, bệnh tật triền miên. Phụ thân và ca ca tử chiến, cả nhà Thẩm gia trung liệt, nàng mang theo tiếng xấu, gả vào Giang phủ, làm thê tử của Giang Liễm Chi. Vốn tưởng rằng hắn ta là cọng cỏ cứu mạng của nàng, nhưng ai ngờ hắn ta lại chính là lưỡi dao đoạt mệnh nàng. Từng là hổ nữ tướng môn đã từng chinh chiến sa trường, lại bị cuốn vào âm mưu thâm độc mà chết chìm ở trong hồ băng. Trọng sinh trở lại một năm trước khi phụ thân và ca ca hy sinh, nàng lẻ loi độc hành, con đường phía trước toàn là vết thương của kiếp trước. Không có ai báo thù, nàng đến báo. Không ai đòi công đạo, nàng sẽ tự đòi. Thiên đạo bất công, nàng liền che phủ thiên đạo. Gian nịnh ngăn đường, nàng liền trảm gian thần. Lật lại bản án cũ, trảm gian thần, gϊếŧ kẻ thù... nàng một đường thẳng tiến không lùi. Mỗi khi ngoảnh đầu lại, phía sau luôn có một người đứng đó, ôn hòa mà lỗi lạc. Tạ Đình Chu: "Đi làm chuyện nàng muốn làm, chớ sợ, ta cùng nàng bao phủ thiên hạ này.”

Sau Khi Tỉnh Lại, Ta Hòa Ly Với Phu Quân
Nàng là thiên chi kiêu nữ được nuông chiều từ nhỏ, không phải công chúa nhưng còn hơn cả công chúa, dung mạo xinh đẹp, cuộc sống thuận buồm xuôi gió. Tuy nhiên, sau năm năm kết hôn, phu quân mang về một người phụ nữ bí ẩn, thế giới của nàng lập tức sụp đổ. Nàng bị hiểu lầm, bị lạnh nhạt, thậm chí bị người nhà bằng hữu chỉ trích, ngay cả đứa con mà nàng suýt chết khi sinh cũng quay lưng với nàng. Nàng cố gắng chứng minh mình trong sạch, nhưng cuối cùng lại trở thành người phụ nữ bị người trong kinh thành căm ghét, kết cục là chết trong hận thù. Sau khi tỉnh giấc, nàng quyết định từ bỏ đứa con trong bụng và ly hôn với phu quân.

Ly Hôn Vào Những Năm 80, Thủ Trưởng Yêu Phải Một Kẻ Thiếu Đạo Đức Như Tôi
Trước khi chết, Lê Thư An mới biết được sự thật đau lòng rằng: Chồng và mối tình khắc cốt ghi tâm của hắn ta thông đồng với nhau, tráo đổi con ruột của cô bằng một đứa con riêng. Con trai nhận giặc làm mẹ, ra tay hạ độc cô, thậm chí còn nói không muốn làm con của cô. Đứa con gái nuôi vui mừng hả hê, nói rằng lẽ ra cô nên chết từ lâu rồi mới phải. Sống lại một đời, hệ thống nói với cô rằng tất cả những đau khổ đó chỉ là một kịch bản tiểu thuyết và bắt cô phải đi lại con đường cũ. Nhưng lần này, Lê Thư An dứt khoát ném bỏ kịch bản! Con ả tình đầu của thằng chồng chỉ biết giả vờ đáng thương? Xé xác ả! Tra nam thiên vị, mưu mô? Đánh! Con trai khóc lóc đòi tiền? Cút! Lần này, đừng ai mong có thể lợi dụng cô dù chỉ một chút! Một chút ấm ức cô cũng quyết không chịu! Không phục tới đánh! Lê Thư An mạnh mẽ giành lại quyền làm chủ cuộc đời. Cô cứu người bạn tốt ở kiếp trước, người từng bị nhà chồng ức hϊếp đến chết và chỉ trở thành một NPC trong cuộc đời này. Hai người cùng nhau kiếm tiền, làm giàu, bước đi trên con đường rực rỡ. Ban đầu, cô vốn không định tái hôn, nhưng lòng người khó đoán. Người đàn ông từng lần nào gặp cô cũng bảo tránh xa hắn ra lại càng ngày càng xích lại gần cô hơn. Cuối cùng, hắn hét lớn: “Lê Thư An, ông đây thích em!”

Mạt Thế Nữ Phụ Trọng Sinh Xoay Người
[Trọng sinh tu tiên thời mạt thế, đối đầu nữ phụ xuyên không độc ác] Cha mẹ bị gϊếŧ thảm, vị hôn phu phản bội, người anh trai duy nhất bị phế dị năng - Phương Vũ Hân từ một thiên kim bạch phú mỹ rơi xuống thành pháo hôi bi thảm! Sau khi bất ngờ trọng sinh về trước mạt thế, cô mới phát hiện ra sự thật - cô em gái riêng căm hận cô đến tận xương tủy thực chất là một nữ phụ xuyên không! Chiếc vòng tay cẩm thạch bị cướp đi ở kiếp trước hóa ra lại là linh phủ không gian của tu sĩ! Lần này, cô sẽ vả mặt nữ xuyên không sở hữu hệ thống thăng cấp trò chơi, dẫm nát gã đàn ông có thiết bị giao dịch xuyên vị diện đầy dã tâm! Khoan đã! Sao tự nhiên cô có một đứa con trai lớn như vậy? PS: Truyện YY sảng văn, nữ chính mạnh mẽ, không nhu nhược cũng không thánh mẫu!

Đế Hậu Trọng Sinh: Xuân Ý Trên Mi
Kiếp trước, Hiếu Tông Hoàng Đế Chúc Hựu Đường cùng Trương Hoàng Hậu là một đôi phu thê mẫu mực, suốt đời giữ vững đạo nghĩa, tận trung vì nước, hết lòng vì dân. Thế nhưng, dù hết lòng cống hiến, cả hai vẫn không tránh khỏi số phận bạc bẽo. Một người vì lao lực mà băng hà ngày trên ngai vàng, một người ôm đầy uất hận mà nhắm mắt nơi thâm cung lạnh lẽo. Sống lại một đời, Chúc Hựu Đường chẳng còn muốn làm một vị minh quân vất vả, chỉ muốn buông bỏ lương tâm, tận hưởng vinh hoa phú quý, làm một vị hôn quân tiêu dao tự tại. Về phần Trương Hoàng hậu, kiếp trước nàng là bậc mẫu nghi thiên hạ, nhưng ngoài mặt rực rỡ nhưng sau lưng lại luôn phải ứng phó với từng lớp âm mưu. Chưa kể, nàng còn phải đóng vai một vị Hoàng Hậu hoàn mỹ, suốt ngày quét sạch những chiếc "mũ xanh" trên đầu Hoàng Đế. Lần này sống lại, nàng chỉ muốn giữ khoảng cách, sống một đời an ổn. Một người muốn làm hôn quân, một người muốn kéo xuống chiếc mặt nạ ân ái kiếp trước. Nhưng ông trời trêu ngươi, để xem ai mới là kẻ thắng trong ván cờ duyên phận này.

Trở Về Niên Đại, Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Như Bảo Bối Siêu Hung Dữ
Phòng thí nghiệm nổ mạnh làm Lâm Đường trở về cái niên đại nghèo khó thiếu thốn vật tư kia, còn buộc chặt với một cái hệ thống đánh dấu. Cô còn chưa kịp lấy món quà của người mới thì vị hôn phu được định ra từ bé đã chạy tới cửa từ hôn. Nguyên nhân từ hôn là vì hắn sắp trở thành công nhân, đi vào thành phố làm việc. Lâm Đường nhìn người nam nhân có khuôn mặt bình thường mà lại tỏ ra rất tự tin kia, môi đỏ hé mở: "Được.” Chưa tới một tháng, vị hôn phu bị đuổi việc. Lâm Đường đi dạo quanh huyện một vòng liền trở thành cán bộ của xưởng dệt. Nội tâm của vị hôn phu: Hiện tại cầu hợp lại còn kịp sao? * Cái niên đại này thật sự rất quá thiếu thốn vật tư rồi. Tuy rằng được ba người anh và cha mẹ yêu chiều, nhưng ăn cơm cần có phiếu gạo, mua vải cần có phiếu vải, mua thịt cần phiếu thịt, thậm chí ngay cả mua một khối xà bông cũng cần có phiếu. Cho dù thắt chặt lưng quần để sinh hoạt thì vẫn vô cùng khó khăn. Nhìn thứ đen sì sì trong chén, Lâm Đường im lặng: “...” May mà cô có một cái hệ thống! Muốn cái gì? Chỉ cần đánh dấu là sẽ có. - Nhiều năm sau. Người nam nhân tuấn mỹ nào đó nhìn người vợ yếu đuối mong manh, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, cố gắng không thay đổi sắc mặt hỏi: “Nghe nói năm đó em đánh hai đấm đã hạ gục một con lợn rừng?” Ánh mắt Lâm Đường hơi lóe lên, đầu ngón tay hơi dùng một chút lực thì cái chén sứ tráng men trong tay liền biến hình, nghiêm túc nói: “Nào có? Anh đừng nghe mấy người đó nói hươu nói vượn, chúng ta đều là người làm công tác văn hoá, sao có thể bạo lực như vậy được!”

Trọng Sinh Mạt Thế: Cầu Quân Thiếu Buông Tha
Một nữ quân nhân hết lòng vì nhiệm vụ lại bị chính đồng đội của mình phản bội mà mất mạng. Bất ngờ thay, một hệ thống quân sự bí ẩn xuất hiện, đưa cô xuyên không đến một thế giới khác và sống lại trong thân xác của một phiên bản khác của mình. "Hệ thống ơi, chắc không phải là đang troll đúng không?" Tận thế? Zombie? Tận thế là cái gì cơ? Zombie là cái giống gì vậy? Kiều Tử Lâm, một người chưa từng đọc tiểu thuyết hay xem phim viễn tưởng, hoàn toàn mù tịt về mấy thứ như tận thế với zombie.

Trước Khi Bị Lưu Đày, Vương Phi Xông Vào Hoàng Cung Dọn Sạch Quốc Khố
Giang Nhược vốn là một cô gái trong thời mạt thế, không sở hữu dị năng nào nên cuối cùng chết thảm trên đường chạy trốn. Khi tỉnh lại, nàng phát hiện linh hồn mình đã xuyên vào thân xác của một thiên kim tiểu thư không được sủng ái trong một cuốn tiểu thuyết. Hiện tại, tình tiết câu chuyện đang ở đoạn phụ thân - một vị thừa tướng nhẫn tâm - ép buộc nàng phải gả cho An Vương để làm xung hỉ. Thế nhưng, nắm trong tay kịch bản, Giang Nhược chẳng hề nao núng hay lo sợ. Vào ngày đại hôn, Giang Nhược thản nhiên véo mặt Tiêu Thừa Cẩn - vị An Vương nổi tiếng lạnh lùng - và nói: “Ờ, ta tới đây là để xung hỉ cho ngươi đấy.” Không lâu sau, tin dữ đến: Hoàng Thượng ra lệnh lưu đày cả hai vợ chồng nàng đến Tễ Châu. Thay vì hoảng loạn, Giang Nhược lại vui mừng thầm nghĩ: “Lưu đày à? Tốt quá! Ta muốn đến Tễ Châu làm phú bà!” Từ khi bị lưu đày, Giang Nhược bắt đầu sống theo ý mình, hoàn toàn tự do và thoải mái. Thậm chí, khi nữ phụ trọng sinh truy đuổi tới Tễ Châu để làm khó nàng, Giang Nhược chỉ nhàn nhã nhìn kẻ kia tự tìm đường chết. Không chỉ có vậy, địch quốc còn muốn nàng giao ra “tiểu phượng hoàng” - một vật quý mà nàng sở hữu. Giang Nhược lập tức hành động, bí mật xâm nhập lãnh thổ của địch quốc và dọn sạch kho lương thực cùng quốc khố của họ. Trong khi đó, tại kinh thành, Lâm tổng quản báo cáo với Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng, không xong rồi, thế tử phu nhân mời Hoàng Hậu nương nương ra cung du ngoạn.” Tiêu Thừa Cẩn chỉ bình thản buông tấu chương rồi gọi con trai đến. Chỉ mười lăm phút sau, Lâm tổng quản trông thấy Tiểu Thái Tử vừa phê duyệt tấu chương vừa lau nước mắt, trông đau lòng vô cùng. Cậu nhóc mới sáu tuổi thôi mà...
![[Mạt Thế] Trò Chơi Vườn Rau](/images/novels/4854.png)
[Mạt Thế] Trò Chơi Vườn Rau
Mạt thế buông xuống, nền văn minh vật chất sụp đổ, cả thế giới hóa thành một vùng đất hoang tàn. Để tồn tại, con người buộc phải tham gia một trò chơi kỳ lạ mang tên "Vườn Rau". Trong đó, họ phải hoàn thành các nhiệm vụ để đổi lấy những nhu yếu phẩm thiết yếu như thức ăn, quần áo, chỗ ở, phương tiện đi lại, và phải chật vật đấu tranh giành giật sự sống. Trớ trêu thay, trò chơi này lại tôn thờ vẻ bề ngoài một cách cực đoan: Nó khoan dung và ưu ái những người chơi xinh đẹp, nhưng lại vô cùng lạnh lùng, tàn nhẫn với những ai có ngoại hình không ưa nhìn. Tả Anh đã chết vào năm thứ tư của thời kỳ mạt thế. Cô may mắn sống lại vào thời điểm nửa tháng trước khi thảm họa ập đến. Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp trời ban của cô vẫn còn nguyên vẹn. Đây là một trò chơi trồng trọt nhàn nhã! Đây là một trò chơi diệt quái thú vị! Đây là một trò chơi thám hiểm đầy kí©h thí©ɧ! Và đây... cũng là một trò chơi săn gϊếŧ tàn khốc! Ghi chú của tác giả: Nữ chính tim lạnh, nam chính vô tâm vô phế.

Cô Vợ Phú Nông Siêu Cấp Có Không Gian
Tiêu Lăng Ngọc bị bạn trai phản bội. Cô đá bay tra nam, giẫm đạp tiện nữ, sau đó mang theo ngọc bội không gian trở về quê hương, bắt đầu con đường trồng trọt, buôn bán, xây dựng vương quốc nông trại, càng chạy càng xa! Cho đến một ngày, dưới gốc cây đào ở thôn Đào Nguyên... Một bé cưng mũm mĩm bốn năm tuổi cố gắng ngẩng đầu lên, ưỡn ngực, ừm, ngẩng đầu cao nên hơi đau, nhưng vẫn cố chấp ngẩng lên, đôi mắt to tròn đen láy hơi nheo lại, tò mò hỏi: “Chú là ai? Sao lại giống cháu vậy?” Nhìn bé con có gương mặt giống hệt mình lúc nhỏ, người đàn ông cao lớn, dung mạo tuấn tú tuyệt luân, khí chất bất phàm, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, lạnh lùng hỏi: “Còn cháu là ai? Sao lại giống chú vậy?” Trong lòng lại đang suy đoán, rốt cuộc là người phụ nữ to gan nào dám trộm giống của anh. Dám làm thì phải trả giá! Chỉ là, anh còn chưa kịp để người phụ nữ kia trả giá thì bé cưng này đã tiến đến nắm tay anh, dùng ánh mắt khát khao nói: “Chú ơi, cháu lạc đường rồi, chú có thể đưa cháu về nhà được không?” Khi người đàn ông ma xui quỷ khiến nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bé cưng đi đến trước cửa một nông gia, thì nghe thấy giọng nói kích động và hưng phấn của bé cưng: “Mẹ ơi, mẹ có thể lấy chồng rồi! Cuối cùng con cũng tìm được một người giống con!” Mọi người: “...” Đứa trẻ này, muốn tìm ba dượng cho mình, đúng là tẩu hỏa nhập ma rồi! Người ta hãm hại ba, đứa nhỏ này hãm hại mẹ! Rồi đến một ngày, người đàn ông hỏi: “Con trai, sao con lại khẳng định ba là ba ruột của con?” Bé con chống cằm, sau đó nói: “Bởi vì mẹ đã nói muốn gả cho một người đàn ông giống con! Ai ngờ, tìm tới tìm lui, thật sự tìm được một người giống con!” Ba ruột: “...” Nói đến đây, bé cưng có vẻ hả hê nói: “Ba ruột, con nghe nói, ba còn chưa leo lên giường mẹ, vẫn còn đang nằm đất, có phải không?” Sắc mặt người đàn ông tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là ai lắm mồm nói ra, xem ba có xé nát miệng người đó không!” “Là em nói!” Giọng nói trong trẻo từ phía sau truyền đến. “Cậu chủ Cung, có phải muốn xé nát cả miệng em không?” Thái độ của người đàn ông lập tức trở nên khúm núm, nịnh nọt nói: “Ngọc Nhi, đây là chuyện riêng tư của chúng ta, đừng nói với con trai thì hơn? Sẽ dạy hư con đấy!” “Hừ hừ...” Người phụ nữ cười lạnh hai tiếng, sau đó giọng nói thay đổi: “Tối nay tiếp tục nằm đất!” Cậu chủ Cung: “...” Nói chung, đây là câu chuyện về một nhân viên văn phòng nhỏ bé ở thành thị trọng sinh, bị người ta hãm hại, bất ngờ có được một không gian, trở về nông thôn, trồng trọt, nuôi con, lại được người đàn ông do con trai dẫn về nâng niu trong lòng bàn tay, trở thành một phú bà nhà giàu đời mới.

Tôi Có Một Cái Group Chat Toàn Người Xuyên Không
Lâm Tịch là một nhân viên văn phòng 996 đúng chuẩn con nợ của tư bản, ngày nào cũng cắm mặt vào máy tính, vậy mà ở cái thành phố đắt đỏ này, đến cái nhà vệ sinh cũng không mua nổi. Một hôm, trên đường từ quán nhậu với đồng nghiệp về, nàng bỗng dưng được add vào một nhóm chat kỳ lạ. Trong nhóm toàn là những con bệnh ảo tưởng sức mạnh, suốt ngày nói chuyện xuyên không như thật. Nào là xuyên về cổ đại, tận thế, phế xã hội nguyên thủy, có người còn khăng khăng mình xuyên vào tiểu thuyết! Admin của nhóm tuyên bố, chỉ cần làm nhiệm vụ cho mấy bệnh nhân này, giúp họ hoàn thành tâm nguyện sau khi xuyên không là sẽ được trả công xứng đáng. ... Có người tag nàng, nói mình đã xuyên không, nhờ nàng giúp đến xem cha mẹ họ sống thế nào, thù lao là mười lạng vàng. Lâm Tịch tưởng có người đang đùa, nàng đồng ý, và rồi giây tiếp theo, trước mặt nàng trống rỗng xuất hiện mấy thỏi vàng hình củ lạc... Tiếp đó, trong nhóm liên tục có những người kỳ lạ tag nàng. Có người nói mình đang ở thế giới tận thế hoang tàn, nhờ nàng đi xem kẻ đã hại chết mình có bị báo ứng hay không, thù lao là một lọ dung dịch trị liệu gen. Có người nói mình đang ở thế giới nguyên thủy, nhờ nàng giúp tìm chú mèo mình nuôi, thù lao là những viên đá quý xinh đẹp, thuần thiên nhiên không ô nhiễm. Có người nói mình đang ở thế giới cổ đại, nhờ nàng vạch trần nguyên nhân cái chết thật sự của mình, đưa hung thủ ra trước công lý, thù lao là những cuốn sách cổ đã thất truyền và các tác phẩm hội họa của danh gia. Nhìn lướt qua bảng giá thù lao mà họ gửi... Lâm Tịch: "Được, tôi đi, tôi đi, tôi đi hết!" Một câu tóm tắt: Thật sự có người xuyên không sao? Lập ý: Tích cực hướng về phía trước.