Khương Điềm Điềm một sớm thức dậy, lại xuyên về những năm 60.
Ai cũng biết niên đại đó khó khăn nhường nào.
Cô bình tĩnh, tiếp thêm dũng khí cho mình, nhìn nhìn xung quanh.
Càng nhìn càng có chút muốn rơi lệ, nhà chỉ có bốn mặt tường vây quanh, đồ gì cũng không có, rõ ràng thể hiện bốn chữ "một nghèo, hai trắng"
Đã thế cô còn có một đối tượng thân cận, người này còn nổi tiếng khắp thôn là người lười biếng, ham ăn lại không chịu lao động.
Toàn gia cũng là những người cố chấp ương ngạnh, không thể nói chuyện đạo lý.
Lần đầu gặp mặt là một phen gà bay chó sủa.
Lỗ tai nhỏ của Khương Điềm Điềm giật giật, mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu, thì thào nói: Có thể!
Nhìn qua người trước mặt xác nhận: "Ta muốn gả cho hắn!"
Mọi người: cmn, cô mắt mù rồi ư!
Ông trời quả nhiên vẫn là yêu ta, Khương Điềm Điềm - ta thế nhưng là nhân vật chuyên đi phía sau nữ chủ, chỉ cần khen ngợi, ủng hộ nữ chủ, là có thể kiếm tiền ăn thịt!
Khen ngợi, vuốt mông ngựa thôi mà, ta có thể!!!
50000
Giỏ hàng
Giỏ hàng