Liêu Trai Kiếm Tiên

Liêu Trai Kiếm Tiên

Tiên hiệpXuyên Không

Vĩnh An năm thứ hai mươi chín, đất Thần Châu. Vương triều Đại Càn lập quốc hơn năm trăm năm, hoàng đế tuổi già sức yếu, tham sống sợ chết, bèn triệu tập phương sĩ khắp nơi về kinh thành, thiết lập Kỳ Sĩ Phủ, luyện đan tìm pháp, mong cầu trường sinh bất lão. Hoàng đế ngày càng sa đà, lơ là chính sự, lại thêm Đông cung và Tây cung Thái tử tranh giành ngôi báu, đấu đá lẫn nhau, triều cương rối ren, thiên hạ dần loạn, yêu ma hoành hành khắp nơi... Năm ấy, Trần Xuyên đến với thế giới liêu trai thần thoại này, một thế giới chỉ tốt đẹp ở vẻ bề ngoài...

180000

896 chương

Truyện cùng tác giả

Liêu Trai Kiếm Tiên
Liêu Trai Kiếm Tiên
Tây Qua Hữu Bì Bất Hảo Cật

Vĩnh An năm thứ hai mươi chín, đất Thần Châu. Vương triều Đại Càn lập quốc hơn năm trăm năm, hoàng đế tuổi già sức yếu, tham sống sợ chết, bèn triệu tập phương sĩ khắp nơi về kinh thành, thiết lập Kỳ Sĩ Phủ, luyện đan tìm pháp, mong cầu trường sinh bất lão. Hoàng đế ngày càng sa đà, lơ là chính sự, lại thêm Đông cung và Tây cung Thái tử tranh giành ngôi báu, đấu đá lẫn nhau, triều cương rối ren, thiên hạ dần loạn, yêu ma hoành hành khắp nơi... Năm ấy, Trần Xuyên đến với thế giới liêu trai thần thoại này, một thế giới chỉ tốt đẹp ở vẻ bề ngoài...

180000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Truyện liên quan

Ký Ức Bị Công Chiếu, Thiết Lập Ác Nữ Sắp Sụp Đổ!
Ký Ức Bị Công Chiếu, Thiết Lập Ác Nữ Sắp Sụp Đổ!

Giang Dụ xuyên thành nữ phụ - thiên kim thật ác độc trong sách. Hệ thống nói: [Chỉ cần cô sửa lại cốt truyện chính, hoàn thành kết cục của nhân vật phản diện theo đúng kịch bản, để phản diện bị chúng bạn xa lánh, bị vạn người chửi rủa rồi chết trong nhục nhã, là có thể nhận được 100 tỷ và trở lại thế giới thật.] Vì có thể mang theo 100 tỷ trở về, Giang Dụ bước lên con đường tìm chết. Hiểu lầm? Không cần giải thích! Bị hãm hại? Càng tốt! Có chuyện xấu thì nhào vào nhận liền! Ông trời không phụ lòng người. Cuối cùng, giữa tiếng chửi rủa của hàng vạn người, cô đứng trên pháp trường, chuẩn bị nhận án tử hình. Nhưng... Ngay vào khoảnh khắc chuẩn bị xử bắn, Giang Dụ bị chọn làm vật thí nghiệm cho nghiên cứu khoa học mới nhất! Ký ức của cô sẽ bị trích xuất ra ngoài, hơn nữa còn bị công chiếu ra toàn cầu! Giang Dụ hoảng loạn. Bị xem hết ký ức rồi thì sao có thể làm ác nữ được nữa? Sao có thể bị mọi người xa lánh, bị vạn người chửi rủa? Sao có thể bị tử hình theo đúng cốt truyện đây? Quả nhiên, sau khi xem ký ức xong. Nam chính số 1 - Họa sĩ u ám, dùng dao đâm vào người mình: “Tôi từng đối xử với em như thế... Chỉ có thể làm thế này để chuộc tội.” Nam chính số 2 - Ảnh đế đang nổi, quỳ dưới mưa cả đêm chỉ mong được cô tha thứ. Nam chính số 3 – Bá tổng nhà giàu, kéo cô vào phòng, chỉ vào đống vỏ chai nói: “Dùng chúng đập vào đầu tôi đi, tới khi nào em tha thứ cho tôi mới thôi!” Khóe miệng Giang Dụ run rẩy: “Mấy người cút hết đi! Tôi chỉ muốn cầm 100 tỷ về nhà thôi!”

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Xuyên qua thế giới tiên hiệp mà không thành công, vừa mở mắt ra, hắn biến thành tiểu hài tử và lại rơi vào cảnh ở trên nhà trẻ. Không còn cách nào khác, đã như vậy chỉ có thể lừa hệ thống để làm bộ tu tiên. 【 Hôm nay, ngươi trên đường khi gặp xuống núi tiên tử, ngươi phải nghĩ ngay biện pháp để đạt được Thuần Dương bảo đan! 】 Lâm Chính Nhiên liền nhìn quanh, tay cầm thanh mai trúc mã xen kẽ kẹo sữa bò. “Đem kẹo cho ta, ngươi có định không lên toilet sao? Ta giúp ngươi gọi lão sư.” Tiểu nữ hài, vừa tỉnh lại vừa mê muội, liền đem đường phóng tay cho Lâm Chính Nhiên. “Kẹo cho ngươi...” 【 Chúc mừng, ngươi bất động một đao một thương liền nhận được Thuần Dương bảo đan từ tiên tử trong tay! 】

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung
Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung

Khi phụ thân ngỗ tác qua đời ly kỳ , Diệp Thải Đường vì món nợ lớn năm mươi lượng bạc, không thể không bán mình vào Lục Phiến Môn làm trâu làm ngựa cho chủ nợ Hạ Việt, người vốn là thần bổ. May mắn Diệp Thải Đường có linh hồn pháp y thâm niên của thời hiện đại, nàng dùng pháp y học hiện đại phá giải bí mật trên thi thể, điều tra dấu vết từ xương cốt. Khiến vụ án được tái diễn, nghe người chết nói chuyện, từng cọng cây ngọn cỏ đều làm chứng, ông trời có mắt không thể lừa. Hạ Việt vươn tay: "Nào, nắm tay ta đi." Diệp Thải Đường: "...?" Hạ Việt: "Như vậy chúng ta có thể cùng nhau phá án, trở thành một đôi cộng sự thần tiên." ***** Trích đoạn 1 Hạ Việt nói tiếp: “Tuy một tháng hai lượng không nhiều lắm, ngươi tiêu tiết kiệm một chút, ba bốn năm cũng có thể trả hết tiền, nói không chừng còn có thể tiết kiệm một ít.” Diệp Thải Đường cười khổ. Hạ Việt cũng mỉm cười: “Nếu không thì, ngươi chỉ có thể đi ăn xin, ta tặng người một cái bát, ngươi cứ ăn xin ở gần Lục Phiến Môn đi, một cô nương như ngươi nếu đυ.ng phải tiểu lưu manh gì đó, hét một tiếng, ta cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.” Nói xong, Hạ Việt đi đến cửa gọi Lưu Sa: “Vào phòng bếp lấy một cái bát cũ cho ta, nhớ lấy cái bát nào bị sứt mẻ ấy, sau này Diệp cô nương ăn xin, các ngươi nhìn thấy thì chiếu cố một chút.” Lưu Sa ngốc nghếch lại đáp lời, thật sự ra ngoài. Nói đến nước này, Diệp Thải Đường còn có thể nói gì nữa, nàng biết rõ đây là một miếng bánh ngọt có bôi thuốc độc, cũng chỉ có thể rưng rưng nước mắt cầm ăn mà thôi. “Ta làm.” Diệp Thải Đường không đợi Hạ Việt nói xong, liền nói: “Đại nhân, ngài thật sự quá tốt bụng, ta bị thuyết phục vì sự tốt bụng của ngài. Đừng nói bao ăn bao ở, còn có tiền, cho dù không có tiền, ta cũng làm. Có thể làm việc ở Lục Phiến Môn, còn ăn xin gì nữa chứ.” Câu nói này nghe có vẻ không có vấn đề gì, nhưng ở đâu cũng có vấn đề, Lục Phiến Môn tạo nghiệt gì mà phải so tốt xấu với ăn xin, nhất thời Hạ Việt cũng biết phải phản bác thế nào. Trích đoạn 2: Diệp Thải Đường khinh bỉ nói: “Cơm mềm cứng rắn ăn, còn ăn đúng lý hợp tình, Lư phu nhân đã tạo nghiệt gì vậy, năm đó nếu như bà ấy tìm một tiểu bạch kiểm, chỉ cần mặt đẹp dáng người đẹp, tự mình bỏ tiền bao nuôi, chẳng phải cuộc sống sẽ thoải mái hơn bây giờ à.” Diệp Thải Đường nói xong, lại liếc nhìn Hạ Việt. Hạ Việt còn chưa kịp tiêu hóa mấy lời nói kinh hãi thế tục này của Diệp Thải Đường, bị nàng liếc nhìn, nhất thời cảm thấy không đúng lắm. Muội ấy nhìn ta làm gì vậy, cảm thấy ta là cơm mềm cứng rắn ăn, hay là tiểu bạch kiểm? Trích đoạn 3: Diệp Thải Đường vô cùng cạn lời, nàng lẩm bẩm nói: “Nhìn không ra, đại nhân còn là một người ngạo kiều nữa.” Vương Thống không hiểu liền hỏi: “Ngạo kiều là ý gì?” Lưu Sa đọc hiểu một trăm điểm: “Chính là kiêu căng ngạo mạn đó.” “Không không không.” Diệp Thải Đường lắc lắc ngón tay: “Chính là vừa kiêu ngạo vừa nũng nịu.” Hạ Việt thật sự không thể ngờ rằng trong lòng Diệp Thải Đường mình lại có hình tượng như vậy, giật mình đến mức suýt chút nữa vấp ngã. Diệp Thải Đường còn tiến thêm một bước giải thích: “Con người ấy mà, chính là thích ngạo kiều trước mặt những người thương mình.” Hạ Việt không muốn trở thành quan viên đầu tiên của Đại Lương đánh chết thủ hạ trên đường, cho nên hắn chỉ có thể nén giận, cố gắng nhớ lại Diệp Minh đã gặp lúc trước, Diệp Minh là một người rất bình thường, sao nữ nhi của ông ấy lại không đáng tin như vậy. Trích đoạn 4: Trên trán của Trạng Nguyên có một vầng trăng lưỡi liềm, lúc trước Diệp Thải Đường cũng đã từng xem qua các loại chân dung mặt nạ hí kịch. Lần này lại liếc nhìn, Diệp Thải Đường lập tức nhận ra chỗ không đúng. "Hình như vị trí của mặt trăng này không giống với mấy cái ta đã từng nhìn thấy trước đây." "Phải." Lão bản gánh hát hí kịch đáp: "Đáng lẽ phải vẽ lệch vầng trăng này mới được, nhưng hôm nay hắn không chú ý, lại vẽ thẳng." Diệp Thải Đường liếc nhìn, đúng thật là như vậy, vầng trăng trên trán vị Trạng Nguyên này là thẳng, mà những cái nàng từng thấy trước đây đều là lệch. Nhưng đây cũng không phải chuyện gì to tát, đến mức phải tức giận như vậy, mắng như mắng tôn tử vậy à? Diệp Thải Đường không khỏi hỏi: "Vầng trăng này thẳng hay lệch, có quy tắc gì đặc biệt à?" Hoặc nên nói, có điều cấm kỵ gì à? Lão bản tức giận như vậy, giống như vị Trạng Nguyên này đã phạm phải sai lầm lớn. Lão bản gánh hát hí kịch thở dài: "Tiểu thư có điều không biết, nghề nào cũng có quy tắc của nghề nấy. Nhân vật trong vở hí kịch này là một vị Trạng Nguyên nổi tiếng thời tiền triều, chính trực vô tư. Nghe nói ông ấy là Chung Quỳ lão gia chuyển thế, ban ngày đòi lại công bằng xử án cho bá tánh. Ban đêm, có thể nhìn thấy quỷ hồn. Nếu có ai chết oan, sẽ báo mộng để đòi lại công bằng." Diệp Thải Đường "a" một tiếng, nhất thời không phản ứng kịp lão bản đang ám chỉ gì, dừng lại một lát mới vỡ lẽ: "Ông đang nói quỷ ấy à." Trích đoạn 5: Thấy tên hỏa kế cũng không nghĩ ra được nội dung gì thêm, Tạ Chỉ lại hỏi: "Chẳng phải nam nhân không thể hát, nữ nhân có thể hát à? Ngươi đi tìm một nha đầu đến hát cho bọn ta nghe thử." Thật phiền muộn, người khác đều là uống hoa tửu nghe tiểu khúc. Còn bọn họ thì sao, ăn bánh bao nghe quỷ ca dao. Sự khác biệt thật sự quá lớn. Tên hỏa kế nhận được tiền thưởng vẫn rất tích cực, rất nhanh đã tìm một tiểu nha đầu đến. Tiểu nha đầu liền cất tiếng hát. "Ánh trăng sáng, lòng hoang mang." "Quỷ tân nương, tìm tân lang." "Tân lang là tình lang của ta, tân phòng là mộ phần của ta." "Giá y một màu đỏ thẫm, dùng máu ta thêu một đôi uyên ương." "Kèn xô na thổi vang một đường. Tình lang hỡi, chúng ta vào động phòng hoa chúc... chàng xem kìa, tim chàng gan chàng vương khắp sàn." Giọng của tiểu nha đầu cũng khá hay, nhưng hát lên lại hơi rợn người. Diệp Thải Đường nghe rồi, xoa xoa lớp da gà trên cánh tay. Đây là tiểu khúc dân gian gì chứ, đây là bài ca dao kinh dị mà. Trích đoạn 5: -------- Truyện chủ yếu về trinh thám phá án, vụ án liên tục, tình cảm là phụ, mọi người cùng gu với mình thì nhảy hố nhé. Chúc mọi người một ngày tốt lành và đọc truyện vui vẻ nha ~

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Xuyên Đến Thập Niên 60: Mang Thai Con Của Đại Lão
Xuyên Đến Thập Niên 60: Mang Thai Con Của Đại Lão

Đỉnh lưu thế hệ mới – Tiểu hoa Hàn Thư Anh bước lên xe bảo mẫu, một chân xuyên đến nhà khách 60 năm trước, có được một bàn tay vàng... Kịch bản luyến ái. Cô còn tưởng rằng có thể dựa vào gương mặt xinh đẹp ở lại một đêm trong nhà khách tồi tàn. Trong nháy mắt đã bị người thanh niên xấu xa tố cáo. Giờ phút này trên chỗ trống kịch bản cứ thế xuất hiện hàng chữ. Cảnh đầu trong kịch bản: Hàn Thư Anh xuyên qua thành đối tượng khả nghi, bị công an tạm giam nửa tháng... ... Trong sở, đồng nghiệp cúp máy: “Tiểu Giang, nhận được tố giác, trong nhà khách có vị đồng chí không có thư giới thiệu, cậu qua xem với tôi.” Giang Kiến Hứa mệt đến tê liệt: “Lừa trong đội sản xuất còn không mệt như vậy.” Nhân viên làm việc trong nhà khách kích động nói: “... Là một nữ đồng chí xinh đẹp, dáng dấp như minh tinh điện ảnh, đưa đi khai thác đá thì thật đáng tiếc.” Giang Kiến Hứa cười, khoác tay lên vai anh ta: “Tiểu Vương này, tôi nói cho cậu nghe, cậu còn trẻ, gặp qua được mấy cô gái chứ? Hôm nay để cho cậu nhớ lâu, cậu nghe qua câu này chưa? Ngựa tốt không dựa vào tiếng kêu, người đẹp không ở diện mạo, nhất là đồng chí nam, trông mặt mà bắt hình dong sẽ phải chịu thiệt trên người phụ nữ.” Sau khi nhìn thấy người. Giang Kiến Hứa: “Đồng chí, chào cô, phiền cô lấy thư giới thiệu ra, có một người à? Có đối tượng chưa?” Đồng nghiệp: ? Tiểu Vương: ? Về sau... Đại lão tương lai Giang Kiến Hứa bị trêu chọc đến không nhịn được, sợ cô mang thai ăn thiệt thòi nói: Kết hôn nhé? Vào hộ khẩu nhà anh, tiền lương và phiếu của anh, tùy em tiêu! Sau khi ăn sạch người ta, mang thai mà không biết, liêu tinh Hàn Thư Hoa: Chỉ muốn nói chuyện yêu đương, chơi bời một chút, không muốn kết hôn.

240000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên

Kế Duyên bên cạnh ván cờ lá rụng, ở giữa rừng cây đánh cờ không người. Hưng sở trí Thiên Nguyên một cờ, lại quay đầu sơn hải mênh mông ... Tỉnh lại sau giấc ngủ, Kế Duyên trở thành một hành khất nửa mù trong miếu sơn thần cũ nát. Thực lực không đủ miệng pháo đến gom góp, Chân Nhân một thanh kiếm, Thần Côn một cái miệng, chính là căn bản cho Kế Duyên an thân đặt chân ở thế giới đáng sợ này. ... Thơ Dạo núi Lạn Kha Dịch: Chưởng Thiên Tay chống gậy thong dong dạo núi Dõi mắt trông bốn phía biển mây Rừng xa gió lộng thu hiu hắt Suối cạnh hang róc rách nước reo Ván cờ tàn Tiên đâu chẳng thấy Xương Phật lạnh lẽo cùng tháng năm Trần thế nay được bao người trải Di tích còn gì cho đời sau Review Truyện: Tiên hiệp cổ điển rất khó viết. Một bộ tiên hiệp hay là một bộ truyện phải được viết sao cho thật dễ hiểu, thật thú vị, thật tiêu sái cũng như phải có cái hồn của tiên hiệp. Chỉ một điều kiện thôi đã khó, chứ đừng nói phải có đầy đủ các điều kiện trên. Có lẽ vì vậy mà tiên hiệp bắt đầu suy tàn. Kể từ sau Hoàng Đình, cũng thật lâu rồi mình mới thấy lại một bộ tiên hiệp cổ điển thuần túy như Lạn Kha Kỳ Duyên. Có yếu tố lãng mạn, thoải mái tiêu sái của tiên hiệp cổ điển trường phái xuyên không, chi tiết truyện vừa xuất sắc lại dân dã. Có yếu tố truyền thuyết phàm tục mang lại cảm giác của những câu chuyện thần thoại cổ xưa. Nam chính ở trong trò chơi hồng trần này, tuy rằng pháp lực tu vi không cao, nhưng cách xử sự làm người lại có trước có sau, thần bí khó lường, có ý cảnh, có tâm cảnh, thực sự đã mang lại cảm giác thần bí của tiên nhân. Đoạn mở đầu, khi nam chính nghèo túng cũng sợ chết như người thường, lời ăn tiếng nói cũng hơi tùy tiện. Trong truyện mỗi người đều rất lý tưởng, không dây dưa lợi ích quá nhiều, cũng không có quá tính toán, nhiều khi đọc mà không nhịn được cười. Trước mắt thì thấy đây là một thể loại truyền kỳ du ký cổ đại, có giang hồ, có tu sĩ, có tiên thần, có võ lâm cao thủ, có người phàm. Bàn tay vàng rất có ý nghĩa, tựa như thay đổi vận mệnh nhân vật. Mỗi khi nam chính thúc đẩy vận mệnh một người, hoặc dạy người hướng thiện, trên ván cờ sẽ ngưng tụ ra một quân cờ mới. Người đọc bị cuốn hút dần bởi những câu chuyện xung quanh Kế Duyên, muốn biết rốt cuộc quân cờ mà nam chính đã gieo sẽ trở thành những gì...

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi
Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi

Dung Du xui xẻo xuyên thành vai nữ phụ độc ác trùng tên trong một cuốn tiểu thuyết. Hệ thống nói với nàng rằng phải đọc hết toàn bộ lời thoại ở những phân cảnh kinh điển trong truyện mới có thể xoay chuyển vận mệnh, giả chết để giữ mạng. Nói cách khác chính là phải hết mực tâng bốc nam chính, ra sức sỉ nhục phản diện. Sau khi đóng vai phụ không biết bao nhiêu lần, Dung Du tự tin nói với chính mình: "Diễn kịch chứ gì, ta quen lắm rồi!" ... Cảnh kinh điển thứ nhất: Phản diện bị trọng thương, nữ phụ đến gây sự nhưng lại vô tình bắt gặp hình dạng yêu quái của hắn, thế là nàng tức giận rút kiếm. Tình tiết vừa đến, Dung Du tự tin đẩy cửa bước vào, liền thấy phản diện trước mắt soạt một cái biến thành con mèo nhỏ trắng muốt. Dung Du: "!!!" Nàng không nhịn được bèn ôm chặt mèo con mà vuốt lấy vuốt để, miệng vẫn không quên đọc lời thoại: “Xem ta xử lý ngươi thế nào, đồ yêu nghiệt đáng chết này!” Phản diện: "???" ... Cảnh kinh điển thứ hai: Tỷ thí trong môn phái, nam chính đấu với phản diện, phản diện bị thua sát nút. Nữ phụ phấn khích không ngừng say mê khen ngợi nam chính. Khi vừa đến đoạn tình tiết này, thế quái nào nam chính lại bị phản diện cho ăn hành thê thảm, gần như mất nửa cái mạng. Dung Du không nỡ nhìn thẳng nhưng vẫn run run nhịn cười, cố gắng đọc nốt kịch bản cho tròn vai: “Oa, Nam sư huynh vẫn lợi hại như xưa ha...” Nam chính đang bị đánh đến mơ mơ màng màng, nghe câu "khen ngợi" ấy liền tức đến mức phun ngay ra ba ngụm máu. ... Sau bao thăng trầm, nàng mãi mới loạng choạng diễn xong toàn bộ phân cảnh trong truyện, thế là vai nữ phụ độc ác cũng được kết thúc. Dung Du xúc động reo lên: "Cuối cùng ta cũng có thể đóng máy rồi! Ủa? Sao ta vẫn chưa chết nhỉ?" Hệ thống đang bận chèo thuyền đẩy thuyền cặp đôi của nàng và phản diện: [Chết cái đầu ngươi ấy!] [Chẳng hiểu thế nào mà giờ phản diện lại sống như nam chính, tiện tay kéo luôn nữ phụ lên làm nữ chính, thật sự đúng là chuyện hoang đường!] ... Góc nhìn của phản diện: Hắn là yêu tu bị cả thiên hạ khinh rẻ, lén lút lẻn vào tiên môn tu luyện, nào ngờ lại bị người ta phát hiện ra chân thân. Đã bị phát hiện thì thôi đi, người ta chẳng những không ghét bỏ mà còn rất hay gần gũi thân thiết, thường xuyên tặng linh đan diệu dược và đồ chơi nhỏ các loại, khiến cho con mèo nhỏ như hắn ngơ ngác không hiểu gì hết. Mèo con suy đi nghĩ lại hồi lâu, cuối cùng cũng rút ra một kết luận. Người này chắc chắn đang thèm khát hắn! Nghe nói nhân tộc một khi có được rồi thì sẽ không còn trân trọng nữa. Vì vậy, hắn vểnh đuôi lên đầy kiêu ngạo nhìn nàng. Hứ, cho ngươi sờ một cái thôi đấy!

140000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Kiếm Tiền
Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Kiếm Tiền

Quy Nguyên phái có một đạo quán ẩn cư giữa núi rừng, đã truyền thừa được nghìn năm, có thể tự động chuyển hóa tiền tài thành công đức, che chở các đệ tử không bị ngũ tệ tam khuyết quấy nhiễu. Không ngờ đến đời quán chủ thứ một trăm lẻ một, quán chủ bất ngờ bị hại, quán chủ thế hệ thứ hai – Trì Tây chỉ có thể mượn xác hoàn hồn, từ dưới lòng đất bò lên thu dọn tàn cục, tạm thời thay thế chức vị quán chủ đời thứ một trăm lẻ một. Nhưng ai ngờ đạo quán đã chi tiêu quá nhiều tiền để đổi lấy công đức, giờ còn nợ một số tiền khổng lồ. Cho dù lúc còn sống làm đại lão huyền học hay là sau khi chết làm quỷ tự do ở dưới địa ngục đều chưa từng bị ngũ tệ tam khuyết làm phiền não, vậy mà chớp mắt cái đã biến thành một con quỷ nghèo triệt để. Hôm nay cũng là một ngày đau đầu vì tiền. Vì trả tiền mà cô đã phải đánh đổi quá nhiều. Khi nào mới có thể tìm được đệ tử kế thừa khoản nợ khổng lồ này đây. ... Nội dung chính: Hào môn thế gia, dị năng, sảng văn, truyền thuyết đô thị, nhẹ nhàng. Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Trì Tây, Lục Thừa Cảnh. Nhân vật phụ: những người khác. Giới thiệu vắn tắt: Sau khi thừa kế đạo quán, cô trở thành tài sản đi kèm. Lập ý: Cố gắng kiếm tiền mới có thể thực hiện tự do tài chính. (*) Ngũ tệ tam khuyết là một loại mệnh mà các nhà tướng số, phong thủy đều phải chịu do đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ. ‘Ngũ tệ’ (5 hại) gồm: quan, quả, cô, độc, tàn. ‘Tam khuyết’ (3 điều thiếu thốn) gồm: tiền, mệnh, quyền

250000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Cẩu Tại Tu Tiên Giới Viễn Cổ Cự Hùng
Cẩu Tại Tu Tiên Giới Viễn Cổ Cự Hùng

Tưởng rằng mình sinh ra trong một khu bảo tồn thiên nhiên, ai ngờ lại rơi vào thế giới tu tiên. Cảm giác an toàn bỗng chốc tan biến, ta còn biết làm gì khác đây? Thiên phú ẩn thân nhất định phải nâng tối đa — chỉ cần ngươi không thấy ta, thì chẳng thể bắt được ta. Thiên phú phòng ngự cũng phải tăng hết cỡ — chỉ cần ngươi không đánh nổi để ta thấy đau, thì đó không phải lỗi của ta. Thiên phú hồi phục lại càng không thể thiếu — chỉ cần hơi thở sinh mệnh của ta dồi dào như Cự Long, thì chúng ta vẫn có thể cùng nhau... hắc hắc hắc!

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Trường Sinh Bắt Đầu Từ Thăng Cấp Kiến Trúc
Trường Sinh Bắt Đầu Từ Thăng Cấp Kiến Trúc

Kế Duyên xuyên đến thế giới tu tiên, may mắn trở thành một tu sĩ, nhưng vận mệnh lại rơi vào cảnh bị tông môn coi như “kẻ đánh cá chuyên nghiệp”. Ban đầu, hắn nghĩ đời mình chắc chỉ có thể đi theo một con đường duy nhất: thiếu niên nghèo, trung niên nghèo, lão niên nghèo... nghèo đến chết. Nhưng bất ngờ thay, hắn lại thức tỉnh hệ thống kiến trúc có thể thăng cấp! Ao cá Lv1: Cá bột sinh trưởng +20%, Bán Linh Ngư có xác suất tiến hóa thành Linh Ngư Động phủ Lv1: Vách tường tự lành, kết giới chống bụi cơ bản, ban đêm nồng độ linh khí +20% Lồng gà Lv1: Mỗi ngày sinh ra một quả linh trứng, ẩn chứa linh khí vi lượng, có thể thay thế ăn uống Chuồng heo Lv1: Linh heo bảy ngày tăng cơ trăm cân, huyết nhục mang dược tính luyện thể, đồng thời gia tốc khép miệng vết thương Linh điền Lv1: Chu kỳ thu hoạch -30%, sản vật ẩn chứa mộc linh khí yếu ớt ... Từ cái ao cá nhỏ bé cho đến luyện đan thất, luyện khí phòng trong tu tiên giới — chỉ cần là kiến trúc thuộc về Kế Duyên, tất cả đều có thể thăng cấp! “Tu tiên, tu tiên... đâu phải chỉ toàn chém giết lẫn nhau? Trường sinh vạn thế mới là chính đạo!” Nhiều năm sau, khi thiên kiêu rơi rụng, thánh địa sụp đổ, đại năng ngã xuống, chỉ còn lại một người —— “Kế Thiên Tôn” —— hóa thân bất hủ, vạn cổ trường tồn!

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng