Xuyên Thành Con Dâu Nuôi Từ Bé Của Nam Chủ Trong Truyện Khoa Cử

Xuyên Thành Con Dâu Nuôi Từ Bé Của Nam Chủ Trong Truyện Khoa Cử

Xuyên KhôngĐiền VănCổ Đại

Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Xuyên sách , Làm ruộng , Mỹ thực , 1v1. - Văn án - Cố Tiêu xuyên thành con dâu nuôi từ bé mất sớm của nam chủ Thẩm Hi Hoà trong truyện khoa cử. Dựa theo nội dung cốt truyện, cô sẽ ăn trộm tiền đi thi của nam chủ rồi bỏ trốn, nhưng không may bị bắt tại trận rồi bị đuổi ra khỏi nhà, không may rơi xuống vách núi chết không toàn thây. Mà Thẩm Hi Hoà sau này sẽ được ghi tên trên bảng vàng, thăng quan tiến chức, quang tông diệu tổ, còn cưới nữ chủ có tâm địa thiện lương. Cố Tiêu xuyên đến hiện trường trộm tiền,mà ở bên ngoài có người đang chờ bắt cô. Cố Tiêu nhịn đau thả hai văn vào trong túi tiền, miệng lẩm bẩm, “Ta nhất định sẽ tích góp đủ quà nhập học cho tướng công!” ———————— Lấy cớ tích góp quà nhập học cho Thẩm Hi Hoà, Cố Tiêu đã bí mật tiết kiệm không ít tiền, chờ ngày nào đó sẽ rời đi. Nhưng thái độ của Thẩm gia chậm rãi thay đổi. Mẹ chồng bất công: “Ta coi Tiểu Tiểu như nữ nhi thân sinh của mình.” Hai vị tẩu tử: “Cưới được Tiểu Tiểu, phần mộ tổ tiên của Thẩm gia cũng tỏa khói rồi.” Ngay cả Thẩm Hi Hoà, cũng lén đưa tiền cho Cố Tiêu, “Nàng tự mua đồ ăn.” Tiểu kịch trường: Thẩm Hi Hoà rất không thích người vợ nuôi từ bé này, ngay cả giữa trưa cũng không muốn cô đến đưa cơm, vì thế hắn nói cùng Chu thị, để cháu trai tới đưa. Chỉ là mỗi ngày đưa cơm, lời dặn dò ấm áp, sớm đã thành thói quen. Cho đến một ngày nào đó, người đưa cơm lại thành cháu trai. Thẩm Hi Hoà nhìn nửa ngày, không thể tin được nói: “Như thế nào lại là cháu? Chỉ có một mình cháu sao? Tiểu thẩm cháu đâu?” —————— Cố Tiêu mỗi ngày đều phải đưa cơm cho Thẩm Hi Hoà. Từ thôn Thượng Dương đến huyện Quảng Ninh phải đi mười mấy dặm đường, nếu không phải có thể tiện đường đi bán đồ, cô đã sớm không muốn đi. Sau này, mẹ chồng nói với cô, không cần đưa cơm nữa, cô muốn khi nào đi huyện thành thì đi, giữa trưa nắng gắt, chúng ta không nên chịu tội. Cố Tiêu không nói hai lời liền đồng ý. Vai chính: Cố Tiêu, Thẩm Hi Hoà Một câu tóm tắt: Đem tướng công treo ở bên miệng, mà không phải để ở trong lòng Kết luận: Lấy chân thành đối đãi, người tất sẽ đối xử chân thành với bạn

200000

458 chương

Truyện cùng tác giả

Xuyên Thành Con Dâu Nuôi Từ Bé Của Nam Chủ Trong Truyện Khoa Cử
Xuyên Thành Con Dâu Nuôi Từ Bé Của Nam Chủ Trong Truyện Khoa Cử
Tương Nguyệt Khứ

Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Xuyên sách , Làm ruộng , Mỹ thực , 1v1. - Văn án - Cố Tiêu xuyên thành con dâu nuôi từ bé mất sớm của nam chủ Thẩm Hi Hoà trong truyện khoa cử. Dựa theo nội dung cốt truyện, cô sẽ ăn trộm tiền đi thi của nam chủ rồi bỏ trốn, nhưng không may bị bắt tại trận rồi bị đuổi ra khỏi nhà, không may rơi xuống vách núi chết không toàn thây. Mà Thẩm Hi Hoà sau này sẽ được ghi tên trên bảng vàng, thăng quan tiến chức, quang tông diệu tổ, còn cưới nữ chủ có tâm địa thiện lương. Cố Tiêu xuyên đến hiện trường trộm tiền,mà ở bên ngoài có người đang chờ bắt cô. Cố Tiêu nhịn đau thả hai văn vào trong túi tiền, miệng lẩm bẩm, “Ta nhất định sẽ tích góp đủ quà nhập học cho tướng công!” ———————— Lấy cớ tích góp quà nhập học cho Thẩm Hi Hoà, Cố Tiêu đã bí mật tiết kiệm không ít tiền, chờ ngày nào đó sẽ rời đi. Nhưng thái độ của Thẩm gia chậm rãi thay đổi. Mẹ chồng bất công: “Ta coi Tiểu Tiểu như nữ nhi thân sinh của mình.” Hai vị tẩu tử: “Cưới được Tiểu Tiểu, phần mộ tổ tiên của Thẩm gia cũng tỏa khói rồi.” Ngay cả Thẩm Hi Hoà, cũng lén đưa tiền cho Cố Tiêu, “Nàng tự mua đồ ăn.” Tiểu kịch trường: Thẩm Hi Hoà rất không thích người vợ nuôi từ bé này, ngay cả giữa trưa cũng không muốn cô đến đưa cơm, vì thế hắn nói cùng Chu thị, để cháu trai tới đưa. Chỉ là mỗi ngày đưa cơm, lời dặn dò ấm áp, sớm đã thành thói quen. Cho đến một ngày nào đó, người đưa cơm lại thành cháu trai. Thẩm Hi Hoà nhìn nửa ngày, không thể tin được nói: “Như thế nào lại là cháu? Chỉ có một mình cháu sao? Tiểu thẩm cháu đâu?” —————— Cố Tiêu mỗi ngày đều phải đưa cơm cho Thẩm Hi Hoà. Từ thôn Thượng Dương đến huyện Quảng Ninh phải đi mười mấy dặm đường, nếu không phải có thể tiện đường đi bán đồ, cô đã sớm không muốn đi. Sau này, mẹ chồng nói với cô, không cần đưa cơm nữa, cô muốn khi nào đi huyện thành thì đi, giữa trưa nắng gắt, chúng ta không nên chịu tội. Cố Tiêu không nói hai lời liền đồng ý. Vai chính: Cố Tiêu, Thẩm Hi Hoà Một câu tóm tắt: Đem tướng công treo ở bên miệng, mà không phải để ở trong lòng Kết luận: Lấy chân thành đối đãi, người tất sẽ đối xử chân thành với bạn

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính, Ta Nằm Yên Làm Giàu
Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính, Ta Nằm Yên Làm Giàu
Tương Nguyệt Khứ

Khương Đường xuyên vào một quyển tiểu thuyết trạch đấu, thành nha hoàn hồi môn của nữ chính. Dựa theo cốt truyện trong sách, nữ chính có thai, nàng dựa vào một gương mặt xinh đẹp bò lên trên giường nam chính, lại bị đuổi đi ra ngoài không chút lưu tình nào, sung quân đến thôn trang, thê thảm mà chết cứng ở trong mùa đông. Mà theo Khương Đường biết, nữ chính của quyển sách này - Lục Cẩm Dao là một cao thủ trạch đấu, vận may cực kỳ cao, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo nàng ấy là có thể thăng chức rất nhanh, gà chó lên trời, cơm ngon rượu say sẽ tới. * Khương Đường cho rằng thứ nàng cầm chính là kịch bản nằm yên mà sống vui vẻ, mỗi ngày vùi mình ở phòng nước trà ăn nhậu chơi bời thuận tiện đu CP nam nữ chính, cuộc sống có thể trải qua sung sướng, nhưng mà nữ chính có thai không buồn ăn uống, nam chính tuyên bố muốn đuổi tất cả các nàng đi. Khương Đường:? Khương Đường: Gặm được rồi nhưng chưa gặm hết. * Nha hoàn hầu phủ là một công việc lương cao, địa điểm làm việc cố định, mỗi tháng đều có tiền tiêu hàng tháng, thỉnh thoảng còn có tiền boa, về hưu là có thể dựa vào sản nghiệp nhỏ bé trở thành địa chủ một phương. Khương Đường lập chí làm một nha hoàn tốt. Chỉ là làm nha hoàn sao mà không cẩn thận lại trở thành chị em dâu với nữ chính rồi.

50000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Truyện liên quan

Người Chơi Hệ Sinh Hoạt Toàn Năng
Người Chơi Hệ Sinh Hoạt Toàn Năng

Văn án: Bang phái số một server có một người chơi hệ sinh hoạt vô cùng an nhàn, không kết bạn, chẳng bao giờ tổ đội. Ai cũng đồn rằng cô vào được bang là nhờ đi cửa sau. Ấy thế mà vào đúng ngày diễn ra trận đoàn chiến, tay healer chủ lực của đội lại bị bang đối địch lôi kéo mất, thành viên rảnh rỗi trong đội lúc này chỉ còn lại mỗi cô. Đội trưởng đành bất lực nói: "Thôi cứ cho cô ấy đi theo, biết đâu lại đỡ đần được việc gì." Nửa tiếng sau, khi máu của cả hai đội đều đã chạm đáy, đồng đội cũ vừa phản bội kia lại trơ tráo xuất hiện. Trước mặt tất cả mọi người, cô ta tung một chiêu [Hồi Xuân Thuật] cho toàn đội địch, khiến thanh máu của họ hồi lại hơn một nửa ngay tức thì. Đội trưởng vội vàng cầu cứu Ôn Hàm: "Em có học thuật trị liệu nào không? Hồi máu một cái đi!" Ôn Hàm im lặng. Ả đồng đội cũ đắc ý ra mặt: "Thấy chưa, không có tôi thì các người chẳng là cái thá gì cả." Ả vừa dứt lời, Ôn Hàm liền lẳng lặng lấy ra một bình thuốc lớn: "Thuốc đỏ có được không?" Cả đội mừng như điên: "Được chứ! Quá được luôn là đằng khác!" Chỉ thấy đội trưởng vừa uống một ngụm thuốc màu đỏ thẫm, trên đầu anh ta liền lóe lên một vầng sáng xanh lục kèm con số +2000. Thanh máu của đội trưởng vốn chỉ có 1200, một ngụm này không chỉ bơm đầy máu ngay lập tức mà còn dư ra tới 800 HP! Đội đối thủ chết lặng nhìn bình thuốc có thể hồi một lượng máu gấp mười lần thanh máu của chính họ, rồi lại đưa mắt nhìn tay healer nhà mình, người mà mỗi lần dùng [Hồi Xuân Thuật] xong phải chờ tới 200 giây hồi chiêu... Ả đồng đội cũ thẹn quá hóa giận: "Thuốc thì cũng có ngày dùng hết thôi, làm sao mà so được với tôi?" Ngay sau đó, cả đội chỉ việc trơ mắt nhìn Ôn Hàm cứ mỗi phút lại phát ra một lô thuốc mới. Cho đến khi trận đoàn chiến kết thúc, thanh máu của cả đội chưa bao giờ tụt xuống dưới 99%. Có một kiểu hồi máu gọi là: "Ôn Hàm cảm thấy bạn cần được bơm máu." #Nước_trong_kho_đồ_của_dân_hệ_sinh_hoạt_sâu_lắm_các_người_không_hiểu_nổi_đâu --- Vai chính: Ôn Hàm Tóm tắt trong một câu: Cô ấy cho đi quá nhiều. Lập ý: Núi mòn sông cạn ngỡ hết đường, bóng liễu hoa tươi lại có làng.

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Mỹ Thực: Bày Quầy Bán Cơm Hộp, Chữa Khỏi Chứng Biếng Ăn
Mỹ Thực: Bày Quầy Bán Cơm Hộp, Chữa Khỏi Chứng Biếng Ăn

Ẩm thực chữa lành – không giận dữ, hài hước dễ tiêu, không có nữ chính, dàn nhân vật hậu trường cười vang trời. Một đầu bếp thiên tài xuyên không vào thân xác của một ông lão hơn sáu mươi tuổi và kích hoạt hệ thống kỳ diệu. Chỉ cần dựa vào tài nấu ăn để chữa lành những linh hồn tổn thương, ông sẽ nhận được những phần thưởng phi thường. Thế nhưng, nhiệm vụ đầu tiên của hệ thống lại yêu cầu ông phải chữa khỏi chứng biếng ăn! Trứng xào cà chua màu sắc rực rỡ, thịt bò hầm khoai tây ngập nước sốt, bánh nhân thịt bò ngàn lớp thơm lừng. Những món ăn ấy không phải là hình ảnh trên thực đơn mà là tác phẩm từ tay ông lão này. Kỹ năng nấu ăn đỉnh cao từ kiếp trước, kết hợp với nguyên liệu cấp thần do hệ thống cung cấp, đã tạo nên một bữa tiệc ẩm thực hoành tráng. Thông báo! Thông báo! Cổng bắc bệnh viện chưa thấy tung tích của ông lão, over. Cổng nam bệnh viện cũng không có gì bất thường, over. Gọi lại! Gọi lại! Tại cổng đông, ông lão đến rồi! Ông ấy đang đạp xe ba bánh chở theo những món ăn ngon tuyệt vời! Những bệnh nhân biếng ăn trong bệnh viện, ăn cơm của ông lão, từ đó mỗi bữa đều chén sạch hai bát cơm to. Những thiếu niên chán học ở trường, ăn cơm của ông lão, cắt tóc gọn gàng, tháo khuyên tai, hăng say học hành để vào trường danh tiếng. Những nhân viên văn phòng làm việc căng thẳng ở khu CBD, ăn cơm của ông lão, mối quan hệ trong công sở được cải thiện, sự nghiệp thăng tiến không ngừng. Đây chính là tôi – một ông lão bán cơm hộp bình thường nhưng luôn bị hiểu lầm là một ngôi sao nổi tiếng đang tổ chức buổi ký tặng sách. Một suất cơm thố thương hiệu “Ông lão” – 60 năm kinh nghiệm nấu nướng. Liệu bạn có chống đỡ nổi không?

300000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Hành Trình Tu Tiên Của Nữ Phụ: Một Đường Đăng Tiên
Hành Trình Tu Tiên Của Nữ Phụ: Một Đường Đăng Tiên

Một "trạch nữ" thời hiện xuyên đến dị thế, tỉnh dậy đã biến thành nữ phụ pháo hôi hạng N trong truyện. Đứng trước nàng là nữ chủ xuyên không mang hình tượng "bạch liên hoa", cơ duyên thâm hậu, khí vận ngút trời. Đằng sau lại là nữ xứng trọng sinh tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn độc. Số phận không ngừng áp bức! Phải tìm đường sống trong nghịch cảnh! Mộc Dao từng bước một, vững vàng tiến lên, giữ vững tín niệm trong lòng. Mặc kệ nữ chủ hay nữ xứng, ta tu tiên đạo của ta, ngươi đi con đường của ngươi!

300000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Sau Khi Tu Tiên Trồng Trọt, Cả Thế Giới Cầu Xin Tôi Bán Rau
Sau Khi Tu Tiên Trồng Trọt, Cả Thế Giới Cầu Xin Tôi Bán Rau

Khương Hành xuyên không đến Tu Tiên giới đã mấy trăm năm. Ngay lúc đột phá lôi kiếp, một sự cố bất ngờ xảy ra, hất cô văng thẳng về thế giới cũ. Khi đó, cô vẫn là một nhân viên văn phòng bán mạng làm việc, tăng ca đến mức đột tử phải nhập viện. Khương Hành thẳng thừng "nằm ngửa", từ chức rồi về quê! Trồng ít rau, cấy ít lúa, nuôi thêm gà vịt, thầu một cái ao thả cá... hay là nuôi thêm cả ong mật nhỉ? Sản vật làm ra nhiều quá thì cứ mang đi bán. Tại phiên chợ quê, người qua đường thấy cải xà lách năm đồng một cây, cá diếc năm mươi đồng một cân, mật ong năm nghìn một cân thì cười khẩy: "Bán hay ăn cướp thế!" Nhưng nếm thử rồi, ai nấy đều nhao nhao: "Bà chủ ơi, làm ơn cướp tiền của tôi đi! Hàng ít quá, chưa đến lượt tôi đã hết sạch rồi!!!" Ban đầu, Khương Hành chỉ định về quê tự cung tự cấp, tránh xa những thực phẩm chứa đầy hóa chất độc hại. Ai ngờ, quy mô cứ thế mà lớn dần... Chẳng bao lâu sau, một thành phố nhỏ vô danh bỗng nổi như cồn trên mạng. Nghe đồn, rau củ ở đó ngọt lành tươi mát, thịt gia cầm mềm thơm đậm vị, tôm cá nước ngọt còn tươi ngon hơn cả hải sản! Cư dân mạng hùng hồn tuyên bố: [Muốn lừa chúng tôi đi du lịch thì nói thẳng đi!] [Haha, đố tôi tin đấy?!] [Không thể nào? Có nghe nói ở đó có khu nông nghiệp nào đâu? Ồ, lại chiêu trò hút khách du lịch à? Dạo này ngành du lịch ế ẩm lắm hay sao?] --- Về sau: Hội sinh viên "đặc nhiệm" lao lên núi như bay, mặc kệ đôi chân rã rời vẫn gào thét: "Đỡ tôi dậy, tôi vẫn còn bò được! Trái cây ngon trên núi nhiều như vậy, phải nếm thử hết chứ!" Một blogger ẩm thực nhìn những nguyên liệu tươi ngon mơn mởn trước mặt mà rưng rưng nước mắt: "Tôi là blogger review đồ ăn chứ có phải blogger dạy nấu ăn đâu! Thôi được, nấu thì nấu! Tôi học!" Một đại gia sành ăn rút thẳng tấm séc: "Sửa đường! Tôi bao trọn gói con đường này! Chỉ cần bà chủ bán thêm nguyên liệu cho tôi là được!" Khương Hành: [Toát mồ hôi lạnh.jpg]

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Bệnh Mỹ Nhân Và Đồ Tể
Bệnh Mỹ Nhân Và Đồ Tể

Sau khi xuyên qua, Úc Ly trở thành con gái của một hộ nhà nông, bị người thân bán đi để gả cho một thư sinh bệnh tật trong làng để xung hỉ. Ban đầu nàng tưởng xung hỉ chỉ là cái danh, chắc là vào nhà người ta làm nha hoàn, ai ngờ lại thành chính thất, đường hoàng làm chủ gia đình, không còn cảnh bữa đói bữa no. Nhưng niềm vui chưa kịp nở hoa thì nàng phát hiện ra nhà thư sinh cũng nghèo rớt mồng tơi, nồi niêu lạnh tanh, gió thổi qua nghe tiếng bụng réo. Nhìn thư sinh nằm trên giường bệnh, khuôn mặt thanh tú như tiên nhưng hiện lên sắc đỏ vì bệnh tật, Úc Ly thầm thở dài. Chẳng phải chỉ là bắt đầu từ đầu sao? Cuộc sống thế nào còn phải do nàng quyết định. Nhà có phu quân bệnh tật, bà bà yếu đuối cùng hai đứa trẻ, cả nhà đều cần ăn cơm nên Úc Ly chỉ có thể gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng gia đình, chuẩn bị đi tìm việc làm. Nàng không giỏi nữ công, giặt giũ quần áo kiếm được quá ít tiền, đi bến tàu khuân vác sẽ bị bóc lột, vận may không tốt thì đừng nghĩ đến việc vào rừng nhặt của hời. Chỉ có sức lực là còn khá tốt... Người đàn ông hỏi: “Ngươi định tìm việc gì?” Úc Ly: “Mổ lợn.” Người đàn ông: "Ngươi đã từng mổ lợn bao giờ chưa?” Úc Ly tự tin đáp: “Chưa, nhưng ta đã xem qua!” Người đàn ông: “...” Úc Ly làm việc hăng say, chàng thư sinh cũng dần khỏe lại, hơn nữa còn thi đỗ khoa cử, cuối cùng trở thành quốc công gia, Úc Ly cũng trở thành quốc công phu nhân. Đối với việc này, Úc Ly chỉ biết tỏ vẻ cạn lời: “...”

300000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Lui Ra, Để Trẫm Đến!
Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Thẩm Đường tỉnh lại trên đường đi đày, phát hiện thế giới này rất phản khoa học. Thần thạch trên trời rơi xuống, trăm quốc tương tranh. Văn ngưng Văn tâm, xuất khẩu thành thật. Võ tụ Võ đảm, phá núi đoạn biển. Tiểu bạch kiểm cô cho là, một câu "Hoành thương thúc ngựa", một giây sau mũ giáp phụ thân, trường thương trong tay, một người thành quân, thiên quân vạn mã khả năng giết thất tiến thất xuất! * Thất tiến thất xuất: Dựa thuyết con trai Lưu Bị bị quân Tào bao vây, tướng lĩnh Triệu Vân vì cứu ấu chủ Lưu Thiền bảy lần vào vòng vây quân Tào bảy lần giết ra. Quỷ lao bệnh trong mắt cô, miệng niệm "Tinh la kỳ bố"*, Trời xanh như lọng tròn, đất đai tựa cuộc cờ, bài binh bố trận, hạ bút thành văn! * Tinh la kỳ bố: Bày ra như sao giăng rợp trời, hệt những quân cờ trên bàn cờ, hình dung số lượng nhiều phân bố rộng. Đây cmn đâu thể tính phản khoa học! Rõ ràng là ván quan tài khoa học bị thần học đóng đinh! Mà cô -- "Chủ công, Bắc Quận đại hạn, hay ngài khóc một lúc?" Thẩm Đường: ". . ." "Chủ công, Nam Châu lũ lụt, hay ngài cười cười nhiều cho vơi?" Thẩm Đường: ". . ." -- -- -- -- Nhìn mười bát cơm to bị cô chén còn sạch bóng hơn bản mặt và một đám thôn dân cả ngày gây chuyện thị phi gào khóc đòi ăn không có ý tốt, thôn trưởng Thẩm Đường mang linh hồn họa sĩ nghi là thùng cơm chuyển thế buộc phải từ bỏ bút vẽ yêu dấu bị ép nhận lời dấn thân lên con đường chư hầu.

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Ngỗ Tác Kinh Hoa
Ngỗ Tác Kinh Hoa

Nữ chủ Thích Tầm là một vị ngỗ tác tài nghệ cao cường, vì oan án của gia tộc mà phải ẩn danh đổi tính, nương nhờ nghề nghiệm thi để sinh sống. Nàng dựa vào bản lĩnh tinh tế cùng nhãn lực sắc bén, nhiều lần trợ giúp quan phủ phá giải những vụ án kỳ dị, uẩn khúc. Trong quá trình ấy, nàng gặp được nam chủ Phó Quyết, một người xuất thân tôn quý, tâm cơ kín đáo. Từ hoài nghi lẫn nhau ban đầu, hai người dần sinh tín nhiệm, cùng vai kề vai tra ra chân tướng những âm mưu ẩn sâu phía sau các vụ án. Thích Tầm chẳng những thay người chết rửa sạch oan khiên, mà từng bước cũng tiến gần tới bí mật bị chôn vùi của gia môn. Tác phẩm thông qua những vụ án gay cấn hồi hộp cùng tình cảm khắc họa tinh tế, đã phản chiếu sự phức tạp của xã hội cổ đại và nhiều mặt của nhân tâm. Vừa có trí tuệ suy luận, vừa mang xúc cảm lay động lòng người, đây là một bộ cổ phong huyền nghi – tình cảm dung hòa lý và tình, trí và tâm.

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Địa Ngục Mười Tám Tầng : Ở Đây Cấm Nói Dối
Địa Ngục Mười Tám Tầng : Ở Đây Cấm Nói Dối

Tìm ra kẻ nói dối, học tập kẻ nói dối, giết chết kẻ nói dối, trở thành kẻ nói dối...

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Thập Niên 60: Khu Tập Thể Dựa Vào Tôi Để Hóng Chuyện
Thập Niên 60: Khu Tập Thể Dựa Vào Tôi Để Hóng Chuyện

Một giây trước, Tiêu Bảo Trân còn đang vật lộn giữa tận thế để cứu người. Giây tiếp theo, cô đã xuyên không về những năm 1960. Ký ức chợt ùa về, cô nhớ ra từng đọc trong một cuốn tiểu thuyết rằng mình chính là vị hôn thê của nam chính, đồng thời là em họ của nữ chính. Một nhân vật bị gán mác "chướng ngại vật tình yêu", số phận sớm muộn cũng sẽ trở thành pháo hôi, bị đào thải khỏi câu chuyện. Theo nguyên tác, chẳng bao lâu nữa cô sẽ bị nam chính hủy hôn. Vì quá xấu hổ, không còn mặt mũi nhìn ai, cuối cùng cô đã chọn cách nhảy sông ƚự ʋẫɳ. Tiêu Bảo Trân nói: "Nhảy sông á? Không đời nào! Mình phải sống cho ra trò!" Sau đó, nhờ người mai mối làm mối lái, cô kết hôn với Cao Kính – một công nhân cốt cán của nhà máy, mồ côi cha mẹ, là tấm gương lao động tiêu biểu. Họ trở thành vợ chồng cách mạng, chuyển về sống trong khu tập thể và vô tình trở thành hàng xóm của nam nữ chính. Từ đó, ngày nào cũng gặp nhau. Khu tập thể vốn yên bình, mọi người đồng lòng phấn đấu để giành danh hiệu "Ngõ văn minh". Nghe nói Tiêu Bảo Trân biết y thuật, cả sân đều nhao nhao khuyên: “Bảo Trân, hay cô khám bệnh cho mọi người trong sân đi? Coi như góp sức vì danh hiệu ‘Ngõ văn minh’ ấy mà!” Tiêu Bảo Trân mỉm cười: “Cũng chỉ là tiện tay giúp đỡ, tất nhiên là được rồi!” Không ngờ, khu tập thể này lại chẳng hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Một lần, Tiêu Bảo Trân nhìn cô vợ trẻ suốt ngày ở nhà bế con, thản nhiên nói: “Cô đang mang thai, hơn bốn tháng rồi.” Mọi người sững sờ: “Cái gì cơ? Chồng cô ấy đi công tác ba năm chưa về mà!” Lần khác, cô ngồi trước bà cụ đã nằm liệt giường nhiều năm, chau mày nói: “Bà hoàn toàn không bệnh gì cả. Thân thể khỏe mạnh, chạy một mạch từ đầu đông sang cuối tây thành phố cũng không sao.” Cả sân bàng hoàng: “Trời ơi! Hóa ra bà cụ này giả vờ nằm liệt để hành hạ con dâu!” Còn có lần, cô liếc nhìn gã đàn ông hay khoe khoang chuyện bạo lực gia đình, khẽ nhếch môi: “Anh bị bệnh X mà còn tự hào cái gì?” Mọi người sợ hãi nhìn nhau: “Trời đất ơi! Vợ anh ta vừa mới sinh con mà!” Cuối cùng, danh hiệu "Ngõ văn minh" thì không đạt được, nhưng khu tập thể lại chưa bao giờ náo nhiệt đến thế. Mọi người thi nhau hóng chuyện, tinh thần phấn khởi, chẳng ai nỡ bỏ lỡ. “Bảo Trân ơi, khi nào cô rảnh khám sức khỏe toàn khu đi nhé! Tụi tôi tuyệt đối không phải tò mò đâu, chủ yếu là vì quan tâm đến sức khỏe thôi mà!”

120000 Giỏ hàng Giỏ hàng