Kho ebook cho máy đọc sách.Giảm giá 25% với tài khoản VIP. 50% với tài khoản VIP Năm hoặc tài khoản VIP cấp bậc 14 Đại Thần.
Danh Sách Truyện Thể Loại Cổ Đại228 truyện
Sau Khi Max Cấp, Nàng Lại Quay Về Rồi
Tam công chúa Ma tộc Ly Ương sinh ra tầm thường, không hề nổi bật giữa các tỷ muội quốc sắc thiên hương, điều đáng khen duy nhất của nàng chỉ có một điều duy nhất, đó là hôn ước với Thái tử Long tộc. Nhưng năm Ly Ương 300 tuổi, Thái tử Long tộc thanh mai trúc mã với nàng nhất kiến chung tình với hồ yêu, không phải nàng ta thì không cưới, chạy tới cửa từ hôn, biến Ly Ương thành trò cười của cả Lục giới. Lời đồn vớ vẩn xuất hiện khắp nơi, Ly Ương không nhịn được, giấu giếm thân phận của mình tới Thần giới giải buồn, ai ngờ được Minh Tiêu đế tôn cao quý nhất Lục giới để ý, nhận làm đệ tử, ban tặng Thần Khí thượng cổ làm pháp khí bản mạng, trở thành tiểu sư muội của Ngọc Triều Cung. Thần ma đại chiến bùng nổ, thân phận của Ly Ương bại lộ, tội danh phản bội Ma tộc gán ghép lên nàng, phụ thân là Ma Quân giận dữ, đoạn tuyệt quan hệ. Không lâu sau đó, một vị thần tôn khác của Ngọc Triều Cung quay về, vị sư tôn mà Ly Ương nghĩ rằng tốt nhất đã lấy lại bản mạng pháp khí của nàng để cứu sư muội, khiến tu vi mấy trăm năm của Ly Ương tan thành mây khói, trở thành phế nhân. Lúc này nàng mới biết, bản thân có thể được Minh Tiêu nhận làm đệ tử chỉ vì hắn cho rằng nàng chính là sư muội chuyển thế mà thôi. Sau đó, Ly Ương nhảy vào vực sâu vô tận mà cả thần ma cũng không dám tới gần. Tam công chúa của Ma tộc, tiểu sư muội Ngọc Triều Cung biến thành cát bụi. Ngàn năm sau, thương hải tang điền, thời thế thay đổi, có một nữ nhân cầm kiếm rời khỏi vực sâu. Dưới mũi kiếm của nàng, thần ma cũng phải cúi đầu. Thân nhân ngày xưa, đồng môn sư tôn nhìn thấy nàng cũng phải gọi một tiếng tôn thượng.
Pháo hôi nữ phụ trong truyện được trọng sinh rồi
Thịnh Hề Nhan trọng sinh. Kiếp trước, đến tận khi chết đi, nàng mới biết — hóa ra mình chỉ là một nhân vật trong truyện. Nhân vật nam và nữ chính trong truyện ấy chính là vị hôn phu của nàng — thế tử Vĩnh Ninh Hầu — và “chân ái” của hắn, cô gái xuyên không mang danh “bạch nguyệt quang” — vừa thanh khiết, vừa tài hoa hơn người. Còn nàng, chỉ là nữ phụ đáng thương, kẻ cản đường tình yêu trọn đời của họ. Vì muốn ở bên nhau, đôi “tình nhân chính truyện” hẹn nhau cùng nhảy hồ tự vẫn. Không ngờ, họ không chết, lại khiến Thái hậu cảm động. Thái hậu ra mặt chủ hôn, để “chân ái” và nàng cùng được gả vào phủ Vĩnh Ninh Hầu trong cùng một ngày. Nhưng Thịnh Hề Nhan còn chưa kịp nhìn mặt vị hôn phu ấy, đã “phát bệnh nặng” rồi ngã xuống. Sau một chuỗi đau khổ đầy bi lụy giữa nam và nữ chính, cuối cùng họ cũng được ở bên nhau. Còn Thịnh Hề Nhan — người vợ cả danh nghĩa — chỉ để lại vị trí cho họ, rồi “bệnh chết” trong ngôi am lạnh lẽo. Kiếp này, Thịnh Hề Nhan sống lại đúng vào ngày đôi kia định bỏ trốn nhảy hồ tuẫn tình. Trước khuôn mặt đầy “tình sâu nghĩa nặng” của vị hôn phu và ánh mắt cảm động của Thái hậu, nàng chỉ khẽ cười — rồi chọn gả cho người được cho là đã chết trận: Thế tử Trấn Bắc Vương – Sở Nguyên Thần.
Xuyên Qua Chi Tranh Làm Sủng Phi
Mọi người đều nói Vĩnh Xương Đế thích nhất là mỹ nhân thon thả, mảnh mai như dương liễu, eo nhỏ trong một vòng tay, mặt trái xoan nhu uyển. Tiêu Uyển Từ cũng ở trong diện phải tham gia tuyển tú, nàng sờ mặt mình, ừm, bầu bĩnh, mượt mà, cảm thấy cũng khá yên tâm. Coi như một chuyến du lịch Hoàng cung cổ đại miễn phí, sau đó về nhà, tìm một phu quân như ý để gả, sống những tháng ngày êm đềm, bình yên Sau đó, Tiêu Uyển Từ khóc ròng trong lòng. Tại sao lại như vậy? Tại sao lại "được" tuyển chứ???Vì sinh hoạt, coi như làm việc trước thời hạn đi! Tiêu Uyển Từ: Sau khi vào cung nhất định phải ôm chặt đùi của Vệ Ly Mặc, như vậy mới có thịt ăn! Vệ Ly Mặc: Ái phi, liêm sỉ của ngươi đâu! Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Cường Thế Sủng Ái hoặc Chồng Ma Của Em
Không Gian Chi Nông Nữ Cẩm Tú Trang Viên
Mạc Nhan bị nổ đến mức cháy đen, rồi xuyên không tới thời cổ đại, Biến thành một bé con nhà nông đang chạy nạn! Trên có cha là tú tài tuấn tú, hiền từ – cũng không tệ! Dưới có đôi em nhỏ hoạt bát đáng yêu – thật là tốt! Chỉ là, nàng thật sự muốn chết rồi, mà sao chết cũng không xong? Trên đường chạy nạn, không cơm không nước, không chỗ trú thân thì thôi đi, Ấy thế mà còn phải đề phòng kẻ xấu bắt nàng đem đi làm thịt! May mà, kiếp trước nàng có không gian thăng cấp theo cùng, Nhưng mà... chả giúp được tích sự gì cả. Cái không gian đầy núi, đầy nước, đầy thịt ấy lại bị khóa mất tiêu! Đứng trước nghịch cảnh, Mạc Nhan lại phấn chấn tinh thần: Không gian bị khóa thì sao, tỷ sẽ cắm rễ ở kinh thành, làm giàu từ đầu! Khai hoang, trồng cây ăn trái, mua cửa tiệm, tậu nhà cửa... cái nào cũng có đủ! Nhưng mà... kẻ ghen tị thì không thiếu nha! Trang trại là của ngươi à? Ừ, vậy thì ta khiến ngươi phá sản cho xem! Muốn làm mẹ kế của ta hả? Được thôi, tặng ngươi vài bà goá thử xem! Mẹ ruột tới nhận lại con? Xin lỗi, đây là giấy đoạn tuyệt, cầm lấy, tiễn biệt! Gì cơ? Mỹ nam tới tận cửa cầu hôn á? Ờm, chuyện này... có nên gật đầu không ta?
Xuyên Đến Thập Niên 60: Mang Thai Con Của Đại Lão
Đỉnh lưu thế hệ mới – Tiểu hoa Hàn Thư Anh bước lên xe bảo mẫu, một chân xuyên đến nhà khách 60 năm trước, có được một bàn tay vàng... Kịch bản luyến ái. Cô còn tưởng rằng có thể dựa vào gương mặt xinh đẹp ở lại một đêm trong nhà khách tồi tàn. Trong nháy mắt đã bị người thanh niên xấu xa tố cáo. Giờ phút này trên chỗ trống kịch bản cứ thế xuất hiện hàng chữ. Cảnh đầu trong kịch bản: Hàn Thư Anh xuyên qua thành đối tượng khả nghi, bị công an tạm giam nửa tháng... ... Trong sở, đồng nghiệp cúp máy: “Tiểu Giang, nhận được tố giác, trong nhà khách có vị đồng chí không có thư giới thiệu, cậu qua xem với tôi.” Giang Kiến Hứa mệt đến tê liệt: “Lừa trong đội sản xuất còn không mệt như vậy.” Nhân viên làm việc trong nhà khách kích động nói: “... Là một nữ đồng chí xinh đẹp, dáng dấp như minh tinh điện ảnh, đưa đi khai thác đá thì thật đáng tiếc.” Giang Kiến Hứa cười, khoác tay lên vai anh ta: “Tiểu Vương này, tôi nói cho cậu nghe, cậu còn trẻ, gặp qua được mấy cô gái chứ? Hôm nay để cho cậu nhớ lâu, cậu nghe qua câu này chưa? Ngựa tốt không dựa vào tiếng kêu, người đẹp không ở diện mạo, nhất là đồng chí nam, trông mặt mà bắt hình dong sẽ phải chịu thiệt trên người phụ nữ.” Sau khi nhìn thấy người. Giang Kiến Hứa: “Đồng chí, chào cô, phiền cô lấy thư giới thiệu ra, có một người à? Có đối tượng chưa?” Đồng nghiệp: ? Tiểu Vương: ? Về sau... Đại lão tương lai Giang Kiến Hứa bị trêu chọc đến không nhịn được, sợ cô mang thai ăn thiệt thòi nói: Kết hôn nhé? Vào hộ khẩu nhà anh, tiền lương và phiếu của anh, tùy em tiêu! Sau khi ăn sạch người ta, mang thai mà không biết, liêu tinh Hàn Thư Hoa: Chỉ muốn nói chuyện yêu đương, chơi bời một chút, không muốn kết hôn.
Thay Tỷ Tỷ Vào Phủ Làm Kế Thất
Doãn Minh Dục cày cuốc đến trọc đầu, vẫn không đủ tiền mua nổi mười mét vuông ở thành phố hạng nhất. Sau khi đột tử, nàng xuyên không thành thứ nữ của Doãn thị, một gia tộc thế gia Giang Nam thời nghiệp triều, một sớm được giải phóng, chỉ muốn ăn không ngồi rồi, ăn no chờ chết. Đấu đá? Không liên quan đến nàng, nằm ì ra sướиɠ hơn sao? Tranh giành sủng ái? Không liên quan đến nàng, nằm ì ra sướиɠ hơn sao? Tranh giành tiền đồ? Không liên quan đến nàng, nằm ì ra sướиɠ hơn sao? Nhưng mà tỷ tỷ gả vào Tạ thị, một đại thế gia Giang Nam, lại qua đời, mẹ cả vì cháu ngoại còn nhỏ, bèn tìm kiếm trong nhà một lượt, lựa chọn Doãn Minh Dục. Mẹ kế khó làm, vợ kế cũng khó làm. Doãn Minh Dục chưa bao giờ sợ mẹ cả, trực tiếp bày tỏ thái độ: “Con không muốn.” Mẹ cả cũng trực tiếp bày tỏ thái độ: Không muốn cũng không được. Doãn Minh Dục: “Vậy thì tùy tiện...” Dù sao ở đâu cũng là nằm yên, sau này gả qua, đừng trách nàng chỉ lo hưởng thụ bản thân. Sau khi kết hôn... Tạ lão phu nhân lo lắng vợ kế hà khắc với chắt trai, tự mình nuôi nấng. Doãn Minh Dục lười đến mức giả vờ hiếu thuận, chỉ lo bản thân ăn ngon uống say, lúc về nhà mẹ đẻ đã béo lên hai cân. Người thϊếp của tỷ tỷ nguyên phối vốn là nha hoàn được nâng lên, quen thói gian xảo, ngấm ngầm gây chuyện, khiến mọi người nghĩ kế phu nhân khắc nghiệt. Doãn Minh Dục: “Nhìn người cũng chuẩn đấy.” Diễn trước mặt mọi người một màn khắc nghiệt. Phu quân Tạ Cảnh Minh một lòng muốn làm quan, vì cầu công tích, được phái đến Lĩnh Nam. Doãn Minh Dục bỗng nhiên hiền huệ hiếu thuận, kiên quyết ở lại kinh thành để phụng dưỡng cha mẹ chồng, dạy dỗ con riêng. Mọi người: “???” Ngươi có hiểu lầm gì về bản thân không? Tóm tắt: Mẹ kế đời này khó chiều quá. Lập ý: Sau khi tỉnh ngộ, vẫn nhiệt tình yêu cuộc sống.
Sau Khi Ta Chết, Đại Gian Thần Hắc Hóa Trọng Sinh Rồi
Bùi Loan sinh ra trong phủ Trường Lạc Hầu, dung mạo tuyệt sắc, kiều mị vô song. Thế nhưng kiếp trước nàng lại sai lầm, gả cho nhầm người, để rồi kết cục nhà tan cửa nát. Được trọng sinh, Bùi Loan lập tức lựa chọn kết duyên cùng Tiêu Thích, đứa con riêng của phủ Trung Quốc Công. Ai nấy đều kinh ngạc, cho rằng nàng hồ đồ, nhưng chỉ có Bùi Loan hiểu rõ, Tiêu Thích là kẻ tâm cơ thâm sâu, thủ đoạn độc ác. Tương lai, hắn sẽ trở thành vị Đốc chủ quyền khuynh triều chính của Hoàng thành Ty, một Diêm La sống khiến người người khϊếp sợ! Tiêu Thích kiếp trước âm thầm bảo vệ cho Bùi Loan suốt nửa đời người. Đến khi hắn vì nàng báo thù, tàn sát cả nhà chồng nàng, thì Bùi Loan cũng đã kiệt quệ, hương tan ngọc nát. Sau khi trọng sinh trở lại, Tiêu Thích chấp nhận thân phận mà kiếp trước hắn khinh thường, mang danh con riêng bị người đời dè bỉu, ép cưới Bùi Loan về bên mình. Nhiều năm sau, những kẻ từng khinh miệt hắn đều phải quỳ dưới chân hắn. Hắn đứng nơi đỉnh cao quyền lực, cho nàng vinh sủng tột bậc. - Song trọng sinh, giả quyền mưu. - Sủng văn ngọt ngào, kết thúc HE. - Bối cảnh giả tưởng.
Lạn Kha Kỳ Duyên
Kế Duyên bên cạnh ván cờ lá rụng, ở giữa rừng cây đánh cờ không người. Hưng sở trí Thiên Nguyên một cờ, lại quay đầu sơn hải mênh mông ... Tỉnh lại sau giấc ngủ, Kế Duyên trở thành một hành khất nửa mù trong miếu sơn thần cũ nát. Thực lực không đủ miệng pháo đến gom góp, Chân Nhân một thanh kiếm, Thần Côn một cái miệng, chính là căn bản cho Kế Duyên an thân đặt chân ở thế giới đáng sợ này. ... Thơ Dạo núi Lạn Kha Dịch: Chưởng Thiên Tay chống gậy thong dong dạo núi Dõi mắt trông bốn phía biển mây Rừng xa gió lộng thu hiu hắt Suối cạnh hang róc rách nước reo Ván cờ tàn Tiên đâu chẳng thấy Xương Phật lạnh lẽo cùng tháng năm Trần thế nay được bao người trải Di tích còn gì cho đời sau Review Truyện: Tiên hiệp cổ điển rất khó viết. Một bộ tiên hiệp hay là một bộ truyện phải được viết sao cho thật dễ hiểu, thật thú vị, thật tiêu sái cũng như phải có cái hồn của tiên hiệp. Chỉ một điều kiện thôi đã khó, chứ đừng nói phải có đầy đủ các điều kiện trên. Có lẽ vì vậy mà tiên hiệp bắt đầu suy tàn. Kể từ sau Hoàng Đình, cũng thật lâu rồi mình mới thấy lại một bộ tiên hiệp cổ điển thuần túy như Lạn Kha Kỳ Duyên. Có yếu tố lãng mạn, thoải mái tiêu sái của tiên hiệp cổ điển trường phái xuyên không, chi tiết truyện vừa xuất sắc lại dân dã. Có yếu tố truyền thuyết phàm tục mang lại cảm giác của những câu chuyện thần thoại cổ xưa. Nam chính ở trong trò chơi hồng trần này, tuy rằng pháp lực tu vi không cao, nhưng cách xử sự làm người lại có trước có sau, thần bí khó lường, có ý cảnh, có tâm cảnh, thực sự đã mang lại cảm giác thần bí của tiên nhân. Đoạn mở đầu, khi nam chính nghèo túng cũng sợ chết như người thường, lời ăn tiếng nói cũng hơi tùy tiện. Trong truyện mỗi người đều rất lý tưởng, không dây dưa lợi ích quá nhiều, cũng không có quá tính toán, nhiều khi đọc mà không nhịn được cười. Trước mắt thì thấy đây là một thể loại truyền kỳ du ký cổ đại, có giang hồ, có tu sĩ, có tiên thần, có võ lâm cao thủ, có người phàm. Bàn tay vàng rất có ý nghĩa, tựa như thay đổi vận mệnh nhân vật. Mỗi khi nam chính thúc đẩy vận mệnh một người, hoặc dạy người hướng thiện, trên ván cờ sẽ ngưng tụ ra một quân cờ mới. Người đọc bị cuốn hút dần bởi những câu chuyện xung quanh Kế Duyên, muốn biết rốt cuộc quân cờ mà nam chính đã gieo sẽ trở thành những gì...
Bị Câu Nhầm Hồn, Ta Dẫn Hầu Gia Dọn Sạch Kinh Thành Rồi Đi Lưu Đày
Đại lão mạt thế Tân Lung vất vả lắm mới nghịch chuyển thời không trở về hiện đại, còn chưa tận hưởng được bao lâu, lại bị câu nhầm hồn, đưa đến cổ đại. Vừa mở mắt ra, đã thấy mình đang ở hiện trường lưu đày. Không hoảng, trong tay nàng có không gian! Trước tiên quét sạch kho của tất cả tham quan trong kinh thành, sau đó vét luôn cả quốc khố vào không gian, lại thu dọn sạch sẽ phủ Định Quốc Công, khiến đám người đến tịch biên tài sản trợn tròn mắt, nghẹn họng không nói nên lời. Lên đường lưu đày, lo lắng sẽ bị đói ư? Nhờ vào kỹ nghệ nấu ăn cứng cựa được rèn giũa từ mạt thế, nàng chẳng ngán thứ gì. Từ thịt sói, thịt rắn, thịt lợn rừng, cá nóc, nấm dại, thịt cá sấu, hoa cỏ và rau dại, gặp gì ăn nấy, nấu gì ngon nấy, khiến cả phủ Hầu gia phải tròn mắt kinh ngạc. Đến nơi lưu đày, đại công cáo thành, Tân Lung thu dọn hành lý, chuẩn bị hòa ly. Không ngờ vị Hầu gia cao quý kia lại bắt đầu chơi trò vô lại. Tiêu Kinh Hạc: “Thư hòa ly là gì... Sao ta nghe không hiểu? Phu nhân, đột nhiên ta thấy hơi choáng váng, để ta đi ngủ trước đã, có chuyện gì ngày mai nói tiếp nhé...” Tân Lung: “...” Hầu gia, diễn xuất của ngài giả quá rồi đấy!
Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung
Khi phụ thân ngỗ tác qua đời ly kỳ , Diệp Thải Đường vì món nợ lớn năm mươi lượng bạc, không thể không bán mình vào Lục Phiến Môn làm trâu làm ngựa cho chủ nợ Hạ Việt, người vốn là thần bổ. May mắn Diệp Thải Đường có linh hồn pháp y thâm niên của thời hiện đại, nàng dùng pháp y học hiện đại phá giải bí mật trên thi thể, điều tra dấu vết từ xương cốt. Khiến vụ án được tái diễn, nghe người chết nói chuyện, từng cọng cây ngọn cỏ đều làm chứng, ông trời có mắt không thể lừa. Hạ Việt vươn tay: "Nào, nắm tay ta đi." Diệp Thải Đường: "...?" Hạ Việt: "Như vậy chúng ta có thể cùng nhau phá án, trở thành một đôi cộng sự thần tiên." ***** Trích đoạn 1 Hạ Việt nói tiếp: “Tuy một tháng hai lượng không nhiều lắm, ngươi tiêu tiết kiệm một chút, ba bốn năm cũng có thể trả hết tiền, nói không chừng còn có thể tiết kiệm một ít.” Diệp Thải Đường cười khổ. Hạ Việt cũng mỉm cười: “Nếu không thì, ngươi chỉ có thể đi ăn xin, ta tặng người một cái bát, ngươi cứ ăn xin ở gần Lục Phiến Môn đi, một cô nương như ngươi nếu đυ.ng phải tiểu lưu manh gì đó, hét một tiếng, ta cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.” Nói xong, Hạ Việt đi đến cửa gọi Lưu Sa: “Vào phòng bếp lấy một cái bát cũ cho ta, nhớ lấy cái bát nào bị sứt mẻ ấy, sau này Diệp cô nương ăn xin, các ngươi nhìn thấy thì chiếu cố một chút.” Lưu Sa ngốc nghếch lại đáp lời, thật sự ra ngoài. Nói đến nước này, Diệp Thải Đường còn có thể nói gì nữa, nàng biết rõ đây là một miếng bánh ngọt có bôi thuốc độc, cũng chỉ có thể rưng rưng nước mắt cầm ăn mà thôi. “Ta làm.” Diệp Thải Đường không đợi Hạ Việt nói xong, liền nói: “Đại nhân, ngài thật sự quá tốt bụng, ta bị thuyết phục vì sự tốt bụng của ngài. Đừng nói bao ăn bao ở, còn có tiền, cho dù không có tiền, ta cũng làm. Có thể làm việc ở Lục Phiến Môn, còn ăn xin gì nữa chứ.” Câu nói này nghe có vẻ không có vấn đề gì, nhưng ở đâu cũng có vấn đề, Lục Phiến Môn tạo nghiệt gì mà phải so tốt xấu với ăn xin, nhất thời Hạ Việt cũng biết phải phản bác thế nào. Trích đoạn 2: Diệp Thải Đường khinh bỉ nói: “Cơm mềm cứng rắn ăn, còn ăn đúng lý hợp tình, Lư phu nhân đã tạo nghiệt gì vậy, năm đó nếu như bà ấy tìm một tiểu bạch kiểm, chỉ cần mặt đẹp dáng người đẹp, tự mình bỏ tiền bao nuôi, chẳng phải cuộc sống sẽ thoải mái hơn bây giờ à.” Diệp Thải Đường nói xong, lại liếc nhìn Hạ Việt. Hạ Việt còn chưa kịp tiêu hóa mấy lời nói kinh hãi thế tục này của Diệp Thải Đường, bị nàng liếc nhìn, nhất thời cảm thấy không đúng lắm. Muội ấy nhìn ta làm gì vậy, cảm thấy ta là cơm mềm cứng rắn ăn, hay là tiểu bạch kiểm? Trích đoạn 3: Diệp Thải Đường vô cùng cạn lời, nàng lẩm bẩm nói: “Nhìn không ra, đại nhân còn là một người ngạo kiều nữa.” Vương Thống không hiểu liền hỏi: “Ngạo kiều là ý gì?” Lưu Sa đọc hiểu một trăm điểm: “Chính là kiêu căng ngạo mạn đó.” “Không không không.” Diệp Thải Đường lắc lắc ngón tay: “Chính là vừa kiêu ngạo vừa nũng nịu.” Hạ Việt thật sự không thể ngờ rằng trong lòng Diệp Thải Đường mình lại có hình tượng như vậy, giật mình đến mức suýt chút nữa vấp ngã. Diệp Thải Đường còn tiến thêm một bước giải thích: “Con người ấy mà, chính là thích ngạo kiều trước mặt những người thương mình.” Hạ Việt không muốn trở thành quan viên đầu tiên của Đại Lương đánh chết thủ hạ trên đường, cho nên hắn chỉ có thể nén giận, cố gắng nhớ lại Diệp Minh đã gặp lúc trước, Diệp Minh là một người rất bình thường, sao nữ nhi của ông ấy lại không đáng tin như vậy. Trích đoạn 4: Trên trán của Trạng Nguyên có một vầng trăng lưỡi liềm, lúc trước Diệp Thải Đường cũng đã từng xem qua các loại chân dung mặt nạ hí kịch. Lần này lại liếc nhìn, Diệp Thải Đường lập tức nhận ra chỗ không đúng. "Hình như vị trí của mặt trăng này không giống với mấy cái ta đã từng nhìn thấy trước đây." "Phải." Lão bản gánh hát hí kịch đáp: "Đáng lẽ phải vẽ lệch vầng trăng này mới được, nhưng hôm nay hắn không chú ý, lại vẽ thẳng." Diệp Thải Đường liếc nhìn, đúng thật là như vậy, vầng trăng trên trán vị Trạng Nguyên này là thẳng, mà những cái nàng từng thấy trước đây đều là lệch. Nhưng đây cũng không phải chuyện gì to tát, đến mức phải tức giận như vậy, mắng như mắng tôn tử vậy à? Diệp Thải Đường không khỏi hỏi: "Vầng trăng này thẳng hay lệch, có quy tắc gì đặc biệt à?" Hoặc nên nói, có điều cấm kỵ gì à? Lão bản tức giận như vậy, giống như vị Trạng Nguyên này đã phạm phải sai lầm lớn. Lão bản gánh hát hí kịch thở dài: "Tiểu thư có điều không biết, nghề nào cũng có quy tắc của nghề nấy. Nhân vật trong vở hí kịch này là một vị Trạng Nguyên nổi tiếng thời tiền triều, chính trực vô tư. Nghe nói ông ấy là Chung Quỳ lão gia chuyển thế, ban ngày đòi lại công bằng xử án cho bá tánh. Ban đêm, có thể nhìn thấy quỷ hồn. Nếu có ai chết oan, sẽ báo mộng để đòi lại công bằng." Diệp Thải Đường "a" một tiếng, nhất thời không phản ứng kịp lão bản đang ám chỉ gì, dừng lại một lát mới vỡ lẽ: "Ông đang nói quỷ ấy à." Trích đoạn 5: Thấy tên hỏa kế cũng không nghĩ ra được nội dung gì thêm, Tạ Chỉ lại hỏi: "Chẳng phải nam nhân không thể hát, nữ nhân có thể hát à? Ngươi đi tìm một nha đầu đến hát cho bọn ta nghe thử." Thật phiền muộn, người khác đều là uống hoa tửu nghe tiểu khúc. Còn bọn họ thì sao, ăn bánh bao nghe quỷ ca dao. Sự khác biệt thật sự quá lớn. Tên hỏa kế nhận được tiền thưởng vẫn rất tích cực, rất nhanh đã tìm một tiểu nha đầu đến. Tiểu nha đầu liền cất tiếng hát. "Ánh trăng sáng, lòng hoang mang." "Quỷ tân nương, tìm tân lang." "Tân lang là tình lang của ta, tân phòng là mộ phần của ta." "Giá y một màu đỏ thẫm, dùng máu ta thêu một đôi uyên ương." "Kèn xô na thổi vang một đường. Tình lang hỡi, chúng ta vào động phòng hoa chúc... chàng xem kìa, tim chàng gan chàng vương khắp sàn." Giọng của tiểu nha đầu cũng khá hay, nhưng hát lên lại hơi rợn người. Diệp Thải Đường nghe rồi, xoa xoa lớp da gà trên cánh tay. Đây là tiểu khúc dân gian gì chứ, đây là bài ca dao kinh dị mà. Trích đoạn 5: -------- Truyện chủ yếu về trinh thám phá án, vụ án liên tục, tình cảm là phụ, mọi người cùng gu với mình thì nhảy hố nhé. Chúc mọi người một ngày tốt lành và đọc truyện vui vẻ nha ~
Tịch Biên Lưu Đày: Ta Vét Sạch Vương Phủ Kiếm Bộn Tiền
[Lưu đày + Làm Giàu + Không gian + Báo thù] Tô Hàm Sơ xuyên không. Vừa xuyên không thì gặp phải chuyện bị tịch thu gia sản, đưa đi lưu đày. Hơn nữa còn là vừa mới thành thân đã bị lưu đày. Tại sao người khác xuyên không đều được làm công chúa, tiểu thư, còn mình thì chỉ gặp phải chuyện lưu đày, chạy nạn? May mắn thay, không gian của nàng cũng theo đến. Tô Hàm Sơ nhanh chóng dọn sạch toàn bộ phủ đệ. Trên đường lưu đày, người khác thì đói chết, cả nhà nàng thì lại béo tốt. Trên đường đi, đối mặt với những khıêυ khí©h liên tục của nữ phụ trà xanh, Tô Hàm Sơ tát thẳng cho một cái. “Khi loài người tiến hóa có bỏ sót loại rác rưởi như ngươi sao? Sao lại không có chút đặc điểm nào của con người cả?” Dùng độc trả độc, tiễn cả nhà trà xanh đi gặp Phật tổ. Đối mặt với sự áp bức của Hoàng thái tôn quyền thế ngập trời, trực tiếp hạ thuốc mê, lấy hết lương thực trong toàn bộ trang viên. Đến vùng Tây Bắc nghèo khổ nơi lưu đày, nàng trồng đậu phộng, hoa quả, khoai lang, nghiên cứu ra những loại hạt giống quý giá giúp tăng năng suất cây trồng. Dẫn dắt dân nghèo làm giàu, kinh doanh khắp nơi, trở thành phú hộ mà ai cũng phải kiêng nể. Vị phu quân đối với người khác thì lạnh lùng, nhưng với nàng thì nhiều lần thân mật, lại lấy ra một tấm lệnh bài, thì thầm bên tai nàng. “Phu nhân, đây là gia sản của vi phu , đều giao cho nàng cất giữ.” Hai người cùng nhau hỗ trợ, cứu rỗi, cuối cùng cùng nhau trở về kinh thành, uống máu kẻ thù...
Muội Muội Phản Diện Của Nữ Chính Cá Chép May Mắn Thời Cổ Đại
Cố Tri Chước trọng sinh. Mãi đến khi chết, nàng mới biết mình chỉ là nữ phụ trong một quyển tiểu thuyết cổ trang, còn nữ chính là biểu tỷ của nàng, Quý Nam Kha. Trong sách viết, Quý Nam Kha là người có số mệnh phú quý, nàng phù trợ cho Tam hoàng tử Tạ Cảnh, giúp hắn đăng cơ, dùng phúc khí của mình che chở cho thiên hạ, mở ra thời đại thịnh trị của Đại Khải. Còn Cố Tri Chước chính là vị hôn thê [cũ] của Tam hoàng tử. Nàng là chất xúc tác cho những tranh chấp ban đầu của họ, là chướng ngại vật cho tình yêu của họ ở giai đoạn giữa, và là bàn đạp cho vinh quang của họ ở giai đoạn sau. Thậm chí, sau khi họ tâm đầu ý hợp, nàng đã phải trả giá bằng cả mạng sống của gia tộc để Quý Nam Kha có thể bước lên ngôi vị cao quý. Cố Tri Chước: ??? Tin tốt: Nàng đã trọng sinh. Tin xấu: Vừa mở mắt ra, ngự y đang cầm một hộp thuốc độc bôi lên mặt nàng. Sau đó, dung mạo của nàng sẽ bị hủy hoại, Cố gia sẽ bị kết tội thông đồng với địch phản quốc, cả nhà bị tội. "Vị hôn phu" của nàng, Tạ Cảnh, để lấy lòng người mới, sẽ vạch khăn che mặt của nàng trước mặt mọi người, nhìn khuôn mặt lở loét của nàng mà chế giễu. Cố Tri Chước: "Điện hạ, ta xem bói thấy ngài sắp gặp họa chết người đó." Nàng cầm lấy lọ thuốc độc đã từng khiến mình hủy dung, hất thẳng về phía vị hôn phu [cũ]! Kệ cmn cái gì mà dè dặt cẩn trọng, mẫu mực khuê tú! Nữ phụ ác độc như nàng nên sống một đời cao quý, muốn làm gì thì làm. * Sư phụ Vô Vi Tử đã từng hỏi nàng: “Con có biết người kia chết là do thiên mệnh không?” Cố Tri Chước nghiêm mặt đáp: “Con biết. Sư phụ, con muốn nghịch thiên sửa mệnh." Sư phụ Vô Vi Tử lắc đầu nói: “Thiên mệnh không thể trái.” Giọng nàng đanh thép tràn đầy quyết tâm: “Giữa con và Thiên Đạo, hoặc là con tan xương nát thịt, hoặc là nó phải thuận theo ý con.” “Con tuyệt đối không thỏa hiệp.” Thuận theo Thiên Đạo, kết quả chính là cửa nát nhà tan. Dù cho linh hồn có tiêu tan, Cố Tri Chước cũng quyết không muốn chịu đựng nỗi đau đớn thấu tim gan của kiếp trước thêm một lần nào nữa. * Kiếp trước, Cố Tri Chước bị đày ải, chín chết mười sống. Mãi đến khi gặp được Tạ Ứng Thầm cũng đang sống lay lắt mới có được cơ hội thở dốc. Tạ Ứng Thầm dạy dỗ nàng, nuôi nấng nàng, trải đường cho tương lai của nàng. Rồi mang theo thù hận nửa đời và bệnh tật đầy mình rời khỏi nhân gian. Giờ đây, mọi thứ được sắp xếp lại, Tạ Ứng Thầm vẫn chưa bệnh nặng. Cố Tri Chước phải tìm thấy hắn, chữa khỏi bệnh cho hắn. * Nhiều năm sau, Tạ Ứng Thầm hỏi nàng: "Tại sao lần đầu gặp ta, nàng đã đối xử tốt với ta như vậy?" Giọng Cố Tri Chước nhàn nhạt, như đang tự nói với chính mình: "Bởi vì lần đầu gặp ta, chàng cũng đối xử tốt với ta như vậy." Tạ Ứng Thầm không biết, tiểu cô nương trước mặt đến từ mười mấy năm sau, tương tư hắn thành bệnh, khó chữa.
Ngoại Thất Của Thái Tử
Thái tử Bùi Lan của Đại Sở - một người nghiêm khắc với bản thân, tài đức vẹn toàn, dung mạo xuất chúng, là bậc thiên chi kiêu tử được triều thần kính phục. Thế nhưng, vị thái tử này lại mang một điều tiếng: Hắn có một ngoại thất không danh không phận. Người ngoài không hay biết, nhưng Nguyễn Lăng hiểu rõ. Bùi Lan bề ngoài chính trực, nhưng thực chất là kẻ thâm sâu khó lường, tính tình thất thường, khó đoán. Vì cứu mẫu thân, nàng đành chấp nhận ở bên hắn, dù thừa hiểu rằng, hắn chưa từng thật lòng yêu nàng - hắn chỉ đắm chìm trong quyền thế của chính mình. Thái tử không lập thái tử phi, chẳng nạp trắc phi, nhưng lại chỉ sủng ái duy nhất nàng - một ngoại thất vô danh. Tin đồn lan rộng khắp kinh thành, để rồi vào năm Cảnh Hòa thứ bảy, trước sức ép từ dân chúng, nàng bị phế bỏ. Ngỡ rằng tất cả đã kết thúc, nhưng khi nhắm mắt xuôi tay, nàng lại trùng sinh, trở về một đời trước. Điều đầu tiên nàng muốn làm - là tránh xa Thái tử. Thế nhưng, trời xui đất khiến, nàng lại một lần nữa bị đưa đến trước mặt hắn. Tại hậu viện Nguyễn phủ, nam nhân cao cao tại thượng cúi xuống, nhìn thiếu nữ đang run rẩy trước mặt mình, khóe môi khẽ nhếch: “Sợ cô sao?” Tiểu cô nương yêu kiều, đôi mắt hoe đỏ, nước mắt lã chã như hoa lê gặp mưa. Hắn vươn tay, chậm rãi lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng, giọng trầm thấp: “Kiếp trước, nàng đâu có như vậy.”
Xuyên Thời Gian, Bảy Lần Gõ Cửa Tiên Môn
Tên khác: Lạc Vào Nhóm Luận Đạo Của Tiên Môn Dịch Trần vô tình gia nhập một nhóm chat fan tiểu thuyết có phong cách vô cùng kỳ lạ. Tất cả thành viên trong nhóm đều nghiện diễn xuất và diễn cực kỳ đạt, đến mức giải Oscar nợ mỗi người một tượng vàng! Thấy mọi người trong nhóm nhập vai sâu đến mức không thoát ra được, Dịch Trần thầm nghĩ: [Là một fan cứng của bộ tiểu thuyết Thất Khấu Tiên Môn, sao mình có thể thua kém được?] Bàn luận về con đường tu tiên thôi mà! Cô cày ngày cày đêm, đến mức chỉ cần đợi sét đánh một cái, sau đó chết đi là có thể thành tiên rồi! Nhất định cô sẽ nắm được cách kết bạn đúng đắn với đại lão tiên giới! Kết quả là... "Pháp thuật đạo hữu tinh diệu, bần đạo chưa từng thấy qua, không biết đạo hữu là đệ tử của môn phái nào ở Cửu Châu?" "Thật hổ thẹn, tiểu nữ chỉ là một tiểu tiên trên trời thôi." --- Lời tác giả: Đây là một tác phẩm cũ từ năm 2019, là một trong những truyện mình đã dồn nhiều tâm huyết và sức lực để viết. Tuy nhiên, cả tư duy lẫn văn phong lúc đó đều chưa chín chắn, nhìn chung không giống tiểu thuyết thông thường. Phong cách đầu và cuối truyện khác nhau rõ rệt, chất lượng không ổn định. Nửa đầu truyện mang phong cách hài hước, nửa hiện đại nửa tu tiên. Nửa sau thì chuyển sang tu tiên nghiêm túc. Có thể sẽ không hợp gu tất cả mọi người, vì vậy hãy cân nhắc thật kỹ. Lưu ý khi đọc: Hiểu lầm hai chiều, thầm mến hai chiều! Hợp thì đến, không hợp thì tan. Không phải nhóm lì xì gian lận! Đây là nhóm luận đạo thật sự! Có chút yếu tố xuyên sách và giới giải trí để tăng phần giải trí. Các kiến thức về Đạo giáo chỉ là hiểu biết của cá nhân tác giả, mong các bạn chuyên ngành đừng bắt bẻ. Mình chỉ muốn viết tiểu thuyết thôi, chưa định phi thăng thành tiên. Lần này thử sức với thể loại ngọt ngào nhẹ nhàng, không quá sâu sắc, chỉ mong các bạn đọc vui vẻ là được. Xuyên Thời Gian, Bảy Lần Gõ Cửa Tiên Môn
Đám Đồ Đệ Của Ta Có Thân Phận Không Tầm Thường
Thẩm Linh xuyên sách, xuyên vào một quyển "truyện chữa lành”. Chữa lành thế nào ấy hả? Chính là cuối bộ truyện, ngoài nữ chính ra, tất cả những nhân vật khác đều ngủm hết. Vì không muốn trở thành bia đỡ đạn của cốt truyện, Thẩm Linh cuốn gói bỏ chạy, quyết chí không tham gia vào cốt truyện nữa. Nàng mở một cửa hàng vô danh, bán mấy món đồ vô danh, một mình sống cuộc sống tự do tự tại, tiện thể nhận vài đồ đệ để dạy gϊếŧ thời gian. Mãi đến một ngày, nàng phát hiện ra có thể đám đồ đệ của mình là bia đỡ đạn trong cốt truyện... “...”
Tàng Châu
Từ Ngâm vẫn luôn mơ về năm ấy, khi cha nàng vẫn còn là thứ sử Nam Nguyên, chị gái chưa trở thành yêu phi, còn nàng... chỉ mải mê trêu mèo ghẹo chó, sống những ngày tháng vô lo vô nghĩ... Ngói xanh gạch lục, hương hoa đồng nội vương trên áo ái; cửa son điện tía, tay trắng thường thêu áo nghê tinh khôi
Hoàng Gia Đoàn Sủng, Công Chúa Nãi Bao Thật Đáng Yêu!
Một tinh linh thực vật nhỏ bé sau khi thất bại trong việc hóa hình đã xuyên không về thời cổ đại. Ban đầu, cô bé nghĩ mình chỉ là một đứa bé nông dân bình thường, nhưng không ngờ người cha chưa từng gặp mặt lại có lai lịch lớn như vậy, hóa ra lại là một vị vua của một quốc gia! Cô bé Tiểu Bảo mới ba tuổi, vừa mất mẹ đã được đưa vào cung, trở thành công chúa thứ chín, cũng là công chúa nhỏ tuổi nhất của một vị vua tàn bạo. Và điều bất ngờ là, cô bé đã trở thành đứa con cưng của hoàng tộc. Cha vốn nổi tiếng là bạo quân, độc đoán dần dần lại biến thành nữ nhi nô. Đi đâu ông cũng muốn ôm con gái vào lòng, luôn muốn con gái ở bên cạnh mình. Cô bé còn có 8 người anh trai, mỗi người một tài năng, đều rất giỏi giang và yêu thương em gái hết mực, chiều chuộng em gái lên tận trời xanh. Có hai người thúc thúc rất muốn có một cô bé dễ thương như vậy nên họ muốn đưa bé về nhà nuôi ngay lập tức, và bé còn có 28 anh họ nữa. Tiểu Bảo được cưng chiều: Mỗi ngày phải dỗ dành cha, thúc thúc và các anh trai thật mệt mỏi... Là một tinh linh thực vật, dù xuyên không thành đứa trẻ con thì vẫn thích làm ruộng, và tài năng trồng trọt thì không ai sánh bằng. "Bệ hạ, tiểu công chúa đã cải tiến giống lúa và lúa mì, hiện tại đã đạt được sản lượng một nghìn cân/mẫu." "Bệ hạ, tiểu công chúa đã trồng thành công một loại cây lương thực mới có tên là khoai lang, loại cây này cho năng suất rất cao." "Bệ hạ, tiểu công chúa lại phát hiện ra một loại lương thực năng suất cao nữa rồi!" "Bệ hạ... " Không ngờ, Tiểu Bảo đã trở nên được cả nước yêu quý đến vậy, thậm chí người dân các nước khác còn muốn bỏ hết mọi thứ để đến Đại Hạ Quốc ngay lập tức!
Xuyên Thành Con Trai Đối Chiếu Tổ, Tôi Trở Thành Thủ Phụ
Giang Khải phát hiện bản thân xuyên thành nhi tử của nữ phụ trong một quyển tiểu thuyết đối chiếu tổ. Trong tiểu thuyết, nữ chính và nữ phụ chính là đường tỷ muội. Nữ chính kiếp trước lầm tin tra nam, từ bỏ một cuộc hôn sự tốt, kết quả sau khi thành thân với tra nam mới phát hiện gởi gắm sai người, cuộc sống tương đương thê thảm. Mà nữ phụ thành thân với người mà nàng ta từ bỏ, phu thê ân ái tốt đẹp. Sau khi trọng sinh, nữ chính quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, đoạn tuyệt quan hệ với tra nam, một lần nữa lấy lại hôn sự với nam chính, sống cuộc sống hạnh phúc. Mà vì an ủi tra nam, trong nhà đành phải chuyển hôn sự với tra nam đến trên người nữ phụ. Sau khi thành thân, nữ phụ thường xuyên bị tra nam vừa nghèo vừa thích uống rượu đánh đau đớn muốn chết. Sau khi rất vất vả lớn bụng hòa li, tái giá với một người què. Bởi vì nhận thấy nữ chính biết tra nam có vấn đề, lại vẫn để nàng gả qua đi, nữ phụ điên cuồng nhằm vào nữ chính, lại bị tướng công cử nhân của nữ chính trấn áp. Cuối cùng nhi tử ốm yếu trong lúc vô tình rơi xuống nước chết đi, người què cũng chết, nữ phụ cuối cùng trở nên điên khùng. Mà nữ chính sinh hai đứa con trai và con gái thông minh, hạnh phúc cả đời. Giang Khải xuyên thành con trai của nữ chính: Nghe nói nam chính vận may tốt thi được xếp hạng cuối cùng trở thành cử nhân đúng không? Được, thêm ta một cái, vừa vặn chèn ép hắn ta xuống. Một câu tóm tắt: Mang theo mẫu thân sống cuộc sống hạnh phúc. Lập ý: Cuộc sống hạnh phúc cần bản thân sáng tạo.
Sau Khi Nữ Chính Truyện Ngược Trở Thành Bút Tiên
Hi Hòa tông, tông môn lớn thứ hai tu tiên giới, lấy bút nhập đạo, trời sinh phong nhã. Các đệ tử thường thả hồn ngâm gió ngợi trăng, pha trà luận đạo. Có ngòi bút sắc bén, mỗi chữ đáng giá hàng ngàn, từng chữ như đao. Có nét thủy mặc, một hoa một lá, đều có thể nhập đạo. Vẽ tranh hồ điệp lả lướt, vẽ hoa bay múa; Văn viết quấn quanh thân, khí thế hào hùng. ...... Cảnh đẹp thanh cao, tao nhã như vậy. Cho đến một ngày, một đệ tử mang theo gấu trúc và người que củi của mình chậm rãi tiến vào. Các đệ tử có mặt:? Các trưởng lão Hi Hòa tông: ?? Nhóm cố nhân xa xôi: ??? Linh hồn họa sĩ không muốn tiết lộ tên tuổi Ngu Già Tuyết chết lặng ngẩng đầu, trực tiếp cá muối bày tỏ—— "Không cứu nổi, đừng nhìn, xử ta luôn đi." * Một sớm xuyên qua, Ngu Già Tuyết trở thành nữ chính bị ngược thân ngược tâm trong nguyên tác. Sau một hồi giày vò, nàng mua vé chạy trốn suốt đêm, lại đánh bậy đánh bạ gia nhập Hi Hòa tông - Một tông môn sử dụng bút thần làm vũ khí. Mọi người đều biết, luyện kiếm gọi là kiếm tiên, luyện cầm thì gọi là cầm tiên. Thế bọn họ tu luyện bút, gọi là... Ngu Già Tuyết: “Cứu mạng! Ta không muốn trở thành bút tiên đâu!” Vừa nghe đã biết là kiểu tiên nhân có cuộc sống vô cùng khủng bố! * Lúc đầu, Ngu Già Tuyết kiên quyết từ chối trở thành ‘Bút tiên’. Cho đến khi nàng phát hiện ra rằng, hình như cây bút không chỉ được dùng để viết và vẽ tranh. Mà còn có thể... Vẽ gói biểu tượng cảm xúc! Nạn nhân bị gấu trúc đuổi chạy khắp mười tám khúc cua trên núi: A A Hu Hu! Ngu Già Tuyết sắp chết trong mộng hoảng hốt bật dậy: !!! P/s: Hài hước, thoải mái, đáng yêu
200000 Giỏ hàng
Phản Diện Trói Định Hệ Thống Công Lược Luôn Muốn Khử Ta
Diệp Mạt nắm trong tay thuật đọc tâm, kể từ khi xuyên vào thế giới tu tiên, nàng luôn lén lút cẩn trọng bảo toàn tính mạng. Cho đến một ngày nọ, nàng tình cờ chạm mặt với kẻ phản diện điên cuồng và nổi bật nhất trong truyện. Lập tức, âm thanh cơ khí vang lên. [Nhìn thấy nữ phụ ở đằng kia chứ?! Hãy tiếp cận nàng ta! Công lược nàng ta!] [Đinh! Nhiệm vụ công lược đầu tiên đã kích hoạt: Làm quen với đối tượng công lược.] Ngay giây tiếp theo, đôi mắt lạnh lùng xinh đẹp của kẻ phản diện xoay lại, trong lòng hắn nghĩ: [Chinh phục người khác? Phiền phức quá, chi bằng đoạt mạng cô ta luôn cho rồi.] Linh lực trong tay hắn tức thì tuôn trào. Diệp Mạt cảm thấy tim mình siết chặt, liền nhanh chóng bước ra từ góc khuất, "Xin chào, ta tên là Diệp Mạt, đã để ý đến ngài từ lâu rồi, không biết ngài tên gì?" Hệ thống: [Nhiệm vụ công lược đầu tiên hoàn thành.] Kẻ phản diện hơi ngừng lại, cân nhắc một chút, rồi quyết định chẳng nghĩ ngợi nhiều thêm, quay lưng bỏ đi. Từ đó về sau... [Nhiệm vụ công lược thứ hai đã kích hoạt: Tăng tình cảm với đối tượng công lược.] Kẻ phản diện: [Phiền phức! Chi bằng giải quyết đối tượng công lược cho xong.] Diệp Mạt (chạy đến như bay): "Ngài đẹp trai quá!" [Điểm hảo cảm +1.] ... [Nhiệm vụ công lược: Đối tượng công lược của ngài cần một linh thú cưỡi và một tòa nhà lớn.] Diệp Mạt: “Đại lão, ngài xem linh thú và tòa nhà kia...” Xoa tay mong chờ - ing. Kẻ phản diện: “... Đưa ngươi.” Sau khi hoàn thành vô số nhiệm vụ công lược, tính mạng Diệp Mạt tạm thời không cần lo, kẻ phản diện lại nhìn độ hảo cảm dừng lại ở mức bạn bè, trong mắt ánh lên cơn bão ngầm. Diệp Mạt nhìn vai ác trước mặt, bên tai là spam tiếng lòng của hắn. [Vì sao không thích ta?] [Ta thích nàng đến như vậy.] [Chi bằng trói nàng bên mình cho rồi.] Diệp Mạt: “...”