Dị Độ Lữ Xã

Dị Độ Lữ Xã

Khoa HuyễnLinh DịXuyên Không

Bên dưới lớp vỏ bọc hằng ngày, nơi tận cùng của lý trí, vượt ra ngoài thế giới quen thuộc của ngươi —— là khung cảnh chưa từng xuất hiện trong bất kỳ tưởng tượng nào. Khi Vu Sinh lần đầu tiên mở cánh cửa ấy, thế giới quen thuộc trước mắt hắn liền nổ vang sụp đổ. Và ‘chân tướng’ kia, trực diện ập đến từ tận cội nguồn của thế giới.

100000

690 chương

Truyện cùng tác giả

Dị Độ Lữ Xã
Dị Độ Lữ Xã
Viễn Đồng

Bên dưới lớp vỏ bọc hằng ngày, nơi tận cùng của lý trí, vượt ra ngoài thế giới quen thuộc của ngươi —— là khung cảnh chưa từng xuất hiện trong bất kỳ tưởng tượng nào. Khi Vu Sinh lần đầu tiên mở cánh cửa ấy, thế giới quen thuộc trước mắt hắn liền nổ vang sụp đổ. Và ‘chân tướng’ kia, trực diện ập đến từ tận cội nguồn của thế giới.

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Thâm Hải Dư Tẫn
Thâm Hải Dư Tẫn
Viễn Đồng

Ngày hôm đó, sương mù dày đặc vây kín mọi thứ. Ngày hôm đó, hắn trở thành Thuyền trưởng của một con tàu ma. Ngày hôm đó, hắn vượt qua sương mù dày đặc, đối mặt với một thế giới hoàn toàn bị sụp đổ và bị chia cắt - Trật tự cũ đã biến mất, dị tượng kỳ lạ và quỷ dị thống trị vùng biển vô tận bên ngoài xã hội văn minh; thành bang độc lập và hạm đội thách thức biển cả đã trở thành những ánh sáng duy nhất còn sót lại của thế giới văn minh; trong khi những bóng hình cũ vẫn đang rục rịch dưới đáy biển sâu và chờ đợi tiếp tục nuốt chửng thế giới đang chết dần chết mòn này. Nhưng mà đối với Thuyền trưởng mới của Thất Hương Hào mà nói, chỉ có một vấn đề mà hắn cần phải suy nghĩ đến đầu tiên là... Ai biết lái thuyền thế nào chứ?!

150000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Truyện liên quan

Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi
Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi

Dung Du xui xẻo xuyên thành vai nữ phụ độc ác trùng tên trong một cuốn tiểu thuyết. Hệ thống nói với nàng rằng phải đọc hết toàn bộ lời thoại ở những phân cảnh kinh điển trong truyện mới có thể xoay chuyển vận mệnh, giả chết để giữ mạng. Nói cách khác chính là phải hết mực tâng bốc nam chính, ra sức sỉ nhục phản diện. Sau khi đóng vai phụ không biết bao nhiêu lần, Dung Du tự tin nói với chính mình: "Diễn kịch chứ gì, ta quen lắm rồi!" ... Cảnh kinh điển thứ nhất: Phản diện bị trọng thương, nữ phụ đến gây sự nhưng lại vô tình bắt gặp hình dạng yêu quái của hắn, thế là nàng tức giận rút kiếm. Tình tiết vừa đến, Dung Du tự tin đẩy cửa bước vào, liền thấy phản diện trước mắt soạt một cái biến thành con mèo nhỏ trắng muốt. Dung Du: "!!!" Nàng không nhịn được bèn ôm chặt mèo con mà vuốt lấy vuốt để, miệng vẫn không quên đọc lời thoại: “Xem ta xử lý ngươi thế nào, đồ yêu nghiệt đáng chết này!” Phản diện: "???" ... Cảnh kinh điển thứ hai: Tỷ thí trong môn phái, nam chính đấu với phản diện, phản diện bị thua sát nút. Nữ phụ phấn khích không ngừng say mê khen ngợi nam chính. Khi vừa đến đoạn tình tiết này, thế quái nào nam chính lại bị phản diện cho ăn hành thê thảm, gần như mất nửa cái mạng. Dung Du không nỡ nhìn thẳng nhưng vẫn run run nhịn cười, cố gắng đọc nốt kịch bản cho tròn vai: “Oa, Nam sư huynh vẫn lợi hại như xưa ha...” Nam chính đang bị đánh đến mơ mơ màng màng, nghe câu "khen ngợi" ấy liền tức đến mức phun ngay ra ba ngụm máu. ... Sau bao thăng trầm, nàng mãi mới loạng choạng diễn xong toàn bộ phân cảnh trong truyện, thế là vai nữ phụ độc ác cũng được kết thúc. Dung Du xúc động reo lên: "Cuối cùng ta cũng có thể đóng máy rồi! Ủa? Sao ta vẫn chưa chết nhỉ?" Hệ thống đang bận chèo thuyền đẩy thuyền cặp đôi của nàng và phản diện: [Chết cái đầu ngươi ấy!] [Chẳng hiểu thế nào mà giờ phản diện lại sống như nam chính, tiện tay kéo luôn nữ phụ lên làm nữ chính, thật sự đúng là chuyện hoang đường!] ... Góc nhìn của phản diện: Hắn là yêu tu bị cả thiên hạ khinh rẻ, lén lút lẻn vào tiên môn tu luyện, nào ngờ lại bị người ta phát hiện ra chân thân. Đã bị phát hiện thì thôi đi, người ta chẳng những không ghét bỏ mà còn rất hay gần gũi thân thiết, thường xuyên tặng linh đan diệu dược và đồ chơi nhỏ các loại, khiến cho con mèo nhỏ như hắn ngơ ngác không hiểu gì hết. Mèo con suy đi nghĩ lại hồi lâu, cuối cùng cũng rút ra một kết luận. Người này chắc chắn đang thèm khát hắn! Nghe nói nhân tộc một khi có được rồi thì sẽ không còn trân trọng nữa. Vì vậy, hắn vểnh đuôi lên đầy kiêu ngạo nhìn nàng. Hứ, cho ngươi sờ một cái thôi đấy!

140000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Thứ Tư Thiên Tai Người Tại Cao Võ, Trò Chơi Thành Thần
Thứ Tư Thiên Tai Người Tại Cao Võ, Trò Chơi Thành Thần

Lâm Khải, một thanh niên khởi nghiệp bình thường, đột nhiên xuyên đến một thế giới cao võ hỗn loạn. Ở đó, vạn tộc tranh hùng, dị tộc sinh sôi, quái vật hoành hành khắp chốn. Bên dưới vẻ ngoài huy hoàng của vô số đô thị là từng tầng hài cốt chất chồng. Còn các thần linh thì cao cao tại thượng, đem cả thế giới này làm sân chơi cho riêng mình—sinh linh vạn vật, bất quá chỉ là món đồ giải trí có thể tùy tiện ban sinh, định tử. Muốn sống sót, Lâm Khải chỉ còn một con đường—xây dựng võ quán, triệu hoán người chơi. Hắn lấy người chơi làm quân cờ, dùng vạn tộc làm bàn cờ, tung hoành giữa chiến loạn, một đường đăng lâm Thần Vị. Từ đó, cả thế giới bắt đầu biến dạng. “Tiếp chiêu! Nhận lấy một đòn Tinh Mảnh Luồng Khí Xoáy Trảm!” “Ngự Kiếm Thuật, thi triển!” “Nhìn ta Quang Tốc Quyền!” “Không biết trời cao đất dày là gì à? Ăn ngay chiêu Đại Uy Thiên Long của ta!” Trong nháy mắt, vô số người chơi đến từ những trò chơi kỳ quái khác nhau bắt đầu hiện thân. Bọn họ tái hiện kỹ năng đã từng thấy, từng học, từng chơi—dưới hình hài hiện thực. Cả một Thần Quốc mới của nhân tộc, từ đó mà thành hình. Từng có bản ghi chép lại trong một buổi diễn thuyết nổi tiếng của Lâm Khải: “Bọn họ nói ta đến từ vực sâu ma quỷ, là kẻ hủy diệt văn minh, là tên đồ thần diệt chủng—tất cả chỉ là vu khống.” “Ta chẳng qua là người mở võ quán mà thôi. Ta có một ước mơ rất đơn giản: đưa võ quán của ta lan khắp thế giới, nâng cao thể chất nhân loại, cải thiện chất lượng sống.” “Còn những lời mắng nhiếc kia? Chỉ vì ta học theo bọn họ, dùng ánh sáng văn minh và danh nghĩa chính nghĩa để lay động họ, khiến chính tay họ mở ra cánh cửa đô thị và kinh tế cho ta tiến vào—một cách hoàn toàn tự nguyện.”

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Dị Thú Mê Thành
Dị Thú Mê Thành

Cao Dương là cô nhi bỗng nhiên xuyên không vào một thế giới hoàn toàn khác khi mới 6 tuổi. Tại đây, hắn được gia đình mới yêu thương bao bọc, tận hưởng một cuộc sống bình yên. Khi bước sang tuổi 18, Cao Dương vô tình phát hiện ra chân tướng của thế giới: Thế giới mà hắn đang sống không phải là một thế giới song song bình thường, mà là một lĩnh vực bí ẩn, nơi những người thân yêu của hắn và mọi người xung quanh đều là những quái vật đáng sợ, khát máu - Thú. Cao Dương kém chút bị giết, nhưng vào thời khắc sinh tử Cao Dương thu hoạch được hệ thống [May Mắn]. Sống càng lâu lại càng trở nên cường đại. [Dòng sông sinh mệnh] là một lựa chọn. Tham, Sân, Si, Vọng, Sinh, Tử... tất cả đều là những dòng chảy cuốn con người ta đi. Chỉ có [May Mắn] là dòng chảy ngược, vượt lên trên tất cả.

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Sơn Hải Thực Đường [Mỹ Thực]
Sơn Hải Thực Đường [Mỹ Thực]

Ứng Linh Lung vừa mới kế thừa gia nghiệp thì gia tộc phá sản. Sau khi điều tra rõ ràng, cô mới phát hiện không biết từ bao giờ nhà mình đã ký một hiệp định hỗ trợ đám yêu thú chỉ xuất hiện trong Sơn Hải Kinh, mà phương thức hỗ trợ chủ yếu là... nộp phạt thay cho đám yêu thú chuyên vi phạm pháp luật đó. Nhìn dòng tiền chảy khỏi tài khoản như nước, Ứng Linh Lung nuốt không trôi cục tức này, cô khí thế hừng hực tìm tới đám yêu: “Trả tiền!” Đám yêu quái (nhỏ yếu, đáng thương, lại nghèo rớt mồng tơi): "Không có tiền..." "Không có tiền thì đi làm trả nợ!" Vài ngày sau, một quán ăn nhỏ tên là Sơn Hải Thực Đường khai trương ở thành phố Giang Dư. Cá viên dai giòn, lòng mề gà chua cay giòn sật, cơm trộn gạch cua giã tay thơm ngậy béo ngậy, ốc hút luộc cay nồng hấp dẫn... tất cả đều xuất hiện trong thực đơn, thực khách thèm rỏ dãi, nườm nượp kéo đến. *** Kim Ô rũ lông gây cháy rừng, ngang nhiên vi phạm quy định phòng cháy rừng và thảo nguyên, tự ý dùng lửa trong khu vực cấm, bị phạt 200 nghìn tệ. Ứng Linh Lung nghiến răng nghiến lợi nộp phạt thay anh, từ đó thế gian vắng bóng thần điểu Kim Ô, Sơn Hải Thực Đường có thêm một đầu bếp nướng BBQ Kim sư phó. Khả năng khống chế lửa của đầu bếp Kim đã đạt trình độ xuất thần nhập hóa, dù là ba phần chín hay bảy phần chín, tái hay chín kỹ, Kim sư phó đều có thể xử lý ổn thỏa. Thực khách (muốn nói lại thôi): "Cho tôi chín kỹ nhé, cảm ơn." Chim Trọng Minh vô ý để lộ yêu khí khi đang phát sóng trực tiếp, không những không kịp thời cứu vãn mà còn nói năng lung tung: “Tôi trời sinh đã có hai con ngươi, không phải filter mắt to đâu!” Vì vi phạm quy định quản lý dịch vụ phát sóng trực tiếp trên internet, phòng phát sóng trực tiếp bị đóng cửa, còn cậu bị phạt 50 nghìn tệ. Ứng Linh Lung thấy cậu khỏe như trâu, lại chẳng cần ăn cơm, bèn cưu mang cậu, cho cậu ở Sơn Hải Thực Đường làm việc vặt, dọn dẹp, chạy bàn. Công việc làm cũng khá ổn, được Ứng Linh Lung phát cho phiếu trừ nợ 5000 tệ, khiến đám nhân viên khác nhìn mà ghen tị. Tiệm ăn ngày càng đông khách, lại còn có yêu quái chủ động đến xin vào làm. Phỉ Phỉ: "Bà chủ Ứng, tôi làm nghề mổ cá ở Đại Nhuận Phát mười năm rồi, lòng tôi sớm đã..." Ứng Linh Lung nắm lấy tay cô ấy: "Chào cô, chúng tôi đang cần phụ bếp chuyên làm cá, hôm nay cô có thể đi làm luôn không?" Một câu tóm tắt: Yêu quái Sơn Hải Kinh thất nghiệp rồi quay lại làm nghề. Lập ý: Lao động thay đổi cuộc sống.

150000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Xuyên qua thế giới tiên hiệp mà không thành công, vừa mở mắt ra, hắn biến thành tiểu hài tử và lại rơi vào cảnh ở trên nhà trẻ. Không còn cách nào khác, đã như vậy chỉ có thể lừa hệ thống để làm bộ tu tiên. 【 Hôm nay, ngươi trên đường khi gặp xuống núi tiên tử, ngươi phải nghĩ ngay biện pháp để đạt được Thuần Dương bảo đan! 】 Lâm Chính Nhiên liền nhìn quanh, tay cầm thanh mai trúc mã xen kẽ kẹo sữa bò. “Đem kẹo cho ta, ngươi có định không lên toilet sao? Ta giúp ngươi gọi lão sư.” Tiểu nữ hài, vừa tỉnh lại vừa mê muội, liền đem đường phóng tay cho Lâm Chính Nhiên. “Kẹo cho ngươi...” 【 Chúc mừng, ngươi bất động một đao một thương liền nhận được Thuần Dương bảo đan từ tiên tử trong tay! 】

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Hệ Thống Thần Thoại Của Tôi Không Giống Các Người
Hệ Thống Thần Thoại Của Tôi Không Giống Các Người

(Nữ chính mạnh mẽ, hài hước x Quỷ chủ kiêu ngạo dễ thương) Tuyên Chi xuyên vào một thế giới tu luyện mang tên “Phù chú quỷ thần”. Ở nơi này, phù sư có thể dùng bùa chú để thỉnh thần, trừ tà, điều khiển yêu ma và vận dụng ngũ hành chi lực, đây là nghề được cả giới tu chân ngưỡng mộ, xem là con đường thăng tiến sáng lạn nhất. Vừa mới nhập hồn vào thân xác mới, nàng đã thấy mình đang mặc hỷ phục đỏ chót, ngồi trong kiệu hoa, ôm chặt tấm “Thần phù” gia truyền, chuẩn bị gả vào Vân gia, một đại tộc nổi danh khắp Đông Chu. Theo nguyên tác, sau khi gả vào Vân gia, nữ chính sẽ bị giam lỏng trong khuê phòng, chịu đủ lễ giáo “tam tòng tứ đức”, phu quân thì bị tráo từ nhị công tử ôn hòa thành tam công tử vũ phu, sau cùng bị hành hạ đến chết. Vân gia thì nhờ cướp được “Thần phù” mà một bước lên mây, trở thành thế gia số một Đông Chu. Tuyên Chi bĩu môi: "Tự mình thỉnh thần không phải tốt hơn sao? Việc gì phải dâng báu vật cho người khác?" --- Tuyên Chi: “Đại Thánh! Con là fan cứng của người từ nhỏ tới lớn luôn đó!” Thần phù phát ra tiếng ục ục, rồi bỗng phun ra một đám mây lành, mang nàng bay cái vèo hơn mười vạn tám ngàn dặm, đáp cái “bịch” xuống bồn tắm của đại phản diện. Tuyên Chi: “Xin thỉnh Nhị Lang Chân Quân, cứu mạng chó con với!” Ngay giây sau, một chân chó vỗ thẳng vào mặt nàng, sủa vang trời rồi lao ra táp sạch cả đám yêu ma quỷ quái. Tuyên Chi: “Tuy chưa mời được thần thật, nhưng ta có thể gọi... thú cưng của họ mà.” Người khác trong truyện: “Cô ấy rốt cuộc đang thỉnh thần gì vậy?” Tuyên Chi: “Xin lỗi, hệ thống thần thoại của ta không giống mấy người.” --- Cho đến một ngày nọ, nàng rốt cuộc cũng triệu được một vị thần mà cả thiên hạ đều biết tiếng. Bắc Minh Quỷ Chủ, hắn khoác áo choàng đen viền lửa, đai lụa tung bay, giữa muôn vàn lệ quỷ phủ phục mà hiện thân. Đôi mắt đỏ thẫm ánh lên khí thế vương giả, hoàn toàn không giống kẻ từng bị chó rượt cắn hôm trước... Hắn cầm một tờ hưu thư, cười lạnh: “Chia tay vui vẻ, ai về nhà nấy.” Tuyên Chi bị ánh mắt âm u của hắn nhìn chằm chằm, liền vội chộp lấy tờ hưu thư xé nát, nhào vào lòng hắn, rướn rướn nước mắt mà khóc: “Hu hu... Đồ chết tiệt! Giờ người mới chịu tới hả? Người nhìn xem! Bọn họ bắt nạt ta nè!” Thân Đồ Đào: “...” Những kẻ bị nàng chỉ mặt gọi tên đều hoảng loạn thụt lùi: “Trời ơi, rõ ràng là nàng ta đang bắt nạt tụi tôi mà?” --- [Ta đã cướp mất thần triệu hoán của phản diện, thì đành tự mình cầm kịch bản... làm phản diện vậy.]

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung
Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung

Khi phụ thân ngỗ tác qua đời ly kỳ , Diệp Thải Đường vì món nợ lớn năm mươi lượng bạc, không thể không bán mình vào Lục Phiến Môn làm trâu làm ngựa cho chủ nợ Hạ Việt, người vốn là thần bổ. May mắn Diệp Thải Đường có linh hồn pháp y thâm niên của thời hiện đại, nàng dùng pháp y học hiện đại phá giải bí mật trên thi thể, điều tra dấu vết từ xương cốt. Khiến vụ án được tái diễn, nghe người chết nói chuyện, từng cọng cây ngọn cỏ đều làm chứng, ông trời có mắt không thể lừa. Hạ Việt vươn tay: "Nào, nắm tay ta đi." Diệp Thải Đường: "...?" Hạ Việt: "Như vậy chúng ta có thể cùng nhau phá án, trở thành một đôi cộng sự thần tiên." ***** Trích đoạn 1 Hạ Việt nói tiếp: “Tuy một tháng hai lượng không nhiều lắm, ngươi tiêu tiết kiệm một chút, ba bốn năm cũng có thể trả hết tiền, nói không chừng còn có thể tiết kiệm một ít.” Diệp Thải Đường cười khổ. Hạ Việt cũng mỉm cười: “Nếu không thì, ngươi chỉ có thể đi ăn xin, ta tặng người một cái bát, ngươi cứ ăn xin ở gần Lục Phiến Môn đi, một cô nương như ngươi nếu đυ.ng phải tiểu lưu manh gì đó, hét một tiếng, ta cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.” Nói xong, Hạ Việt đi đến cửa gọi Lưu Sa: “Vào phòng bếp lấy một cái bát cũ cho ta, nhớ lấy cái bát nào bị sứt mẻ ấy, sau này Diệp cô nương ăn xin, các ngươi nhìn thấy thì chiếu cố một chút.” Lưu Sa ngốc nghếch lại đáp lời, thật sự ra ngoài. Nói đến nước này, Diệp Thải Đường còn có thể nói gì nữa, nàng biết rõ đây là một miếng bánh ngọt có bôi thuốc độc, cũng chỉ có thể rưng rưng nước mắt cầm ăn mà thôi. “Ta làm.” Diệp Thải Đường không đợi Hạ Việt nói xong, liền nói: “Đại nhân, ngài thật sự quá tốt bụng, ta bị thuyết phục vì sự tốt bụng của ngài. Đừng nói bao ăn bao ở, còn có tiền, cho dù không có tiền, ta cũng làm. Có thể làm việc ở Lục Phiến Môn, còn ăn xin gì nữa chứ.” Câu nói này nghe có vẻ không có vấn đề gì, nhưng ở đâu cũng có vấn đề, Lục Phiến Môn tạo nghiệt gì mà phải so tốt xấu với ăn xin, nhất thời Hạ Việt cũng biết phải phản bác thế nào. Trích đoạn 2: Diệp Thải Đường khinh bỉ nói: “Cơm mềm cứng rắn ăn, còn ăn đúng lý hợp tình, Lư phu nhân đã tạo nghiệt gì vậy, năm đó nếu như bà ấy tìm một tiểu bạch kiểm, chỉ cần mặt đẹp dáng người đẹp, tự mình bỏ tiền bao nuôi, chẳng phải cuộc sống sẽ thoải mái hơn bây giờ à.” Diệp Thải Đường nói xong, lại liếc nhìn Hạ Việt. Hạ Việt còn chưa kịp tiêu hóa mấy lời nói kinh hãi thế tục này của Diệp Thải Đường, bị nàng liếc nhìn, nhất thời cảm thấy không đúng lắm. Muội ấy nhìn ta làm gì vậy, cảm thấy ta là cơm mềm cứng rắn ăn, hay là tiểu bạch kiểm? Trích đoạn 3: Diệp Thải Đường vô cùng cạn lời, nàng lẩm bẩm nói: “Nhìn không ra, đại nhân còn là một người ngạo kiều nữa.” Vương Thống không hiểu liền hỏi: “Ngạo kiều là ý gì?” Lưu Sa đọc hiểu một trăm điểm: “Chính là kiêu căng ngạo mạn đó.” “Không không không.” Diệp Thải Đường lắc lắc ngón tay: “Chính là vừa kiêu ngạo vừa nũng nịu.” Hạ Việt thật sự không thể ngờ rằng trong lòng Diệp Thải Đường mình lại có hình tượng như vậy, giật mình đến mức suýt chút nữa vấp ngã. Diệp Thải Đường còn tiến thêm một bước giải thích: “Con người ấy mà, chính là thích ngạo kiều trước mặt những người thương mình.” Hạ Việt không muốn trở thành quan viên đầu tiên của Đại Lương đánh chết thủ hạ trên đường, cho nên hắn chỉ có thể nén giận, cố gắng nhớ lại Diệp Minh đã gặp lúc trước, Diệp Minh là một người rất bình thường, sao nữ nhi của ông ấy lại không đáng tin như vậy. Trích đoạn 4: Trên trán của Trạng Nguyên có một vầng trăng lưỡi liềm, lúc trước Diệp Thải Đường cũng đã từng xem qua các loại chân dung mặt nạ hí kịch. Lần này lại liếc nhìn, Diệp Thải Đường lập tức nhận ra chỗ không đúng. "Hình như vị trí của mặt trăng này không giống với mấy cái ta đã từng nhìn thấy trước đây." "Phải." Lão bản gánh hát hí kịch đáp: "Đáng lẽ phải vẽ lệch vầng trăng này mới được, nhưng hôm nay hắn không chú ý, lại vẽ thẳng." Diệp Thải Đường liếc nhìn, đúng thật là như vậy, vầng trăng trên trán vị Trạng Nguyên này là thẳng, mà những cái nàng từng thấy trước đây đều là lệch. Nhưng đây cũng không phải chuyện gì to tát, đến mức phải tức giận như vậy, mắng như mắng tôn tử vậy à? Diệp Thải Đường không khỏi hỏi: "Vầng trăng này thẳng hay lệch, có quy tắc gì đặc biệt à?" Hoặc nên nói, có điều cấm kỵ gì à? Lão bản tức giận như vậy, giống như vị Trạng Nguyên này đã phạm phải sai lầm lớn. Lão bản gánh hát hí kịch thở dài: "Tiểu thư có điều không biết, nghề nào cũng có quy tắc của nghề nấy. Nhân vật trong vở hí kịch này là một vị Trạng Nguyên nổi tiếng thời tiền triều, chính trực vô tư. Nghe nói ông ấy là Chung Quỳ lão gia chuyển thế, ban ngày đòi lại công bằng xử án cho bá tánh. Ban đêm, có thể nhìn thấy quỷ hồn. Nếu có ai chết oan, sẽ báo mộng để đòi lại công bằng." Diệp Thải Đường "a" một tiếng, nhất thời không phản ứng kịp lão bản đang ám chỉ gì, dừng lại một lát mới vỡ lẽ: "Ông đang nói quỷ ấy à." Trích đoạn 5: Thấy tên hỏa kế cũng không nghĩ ra được nội dung gì thêm, Tạ Chỉ lại hỏi: "Chẳng phải nam nhân không thể hát, nữ nhân có thể hát à? Ngươi đi tìm một nha đầu đến hát cho bọn ta nghe thử." Thật phiền muộn, người khác đều là uống hoa tửu nghe tiểu khúc. Còn bọn họ thì sao, ăn bánh bao nghe quỷ ca dao. Sự khác biệt thật sự quá lớn. Tên hỏa kế nhận được tiền thưởng vẫn rất tích cực, rất nhanh đã tìm một tiểu nha đầu đến. Tiểu nha đầu liền cất tiếng hát. "Ánh trăng sáng, lòng hoang mang." "Quỷ tân nương, tìm tân lang." "Tân lang là tình lang của ta, tân phòng là mộ phần của ta." "Giá y một màu đỏ thẫm, dùng máu ta thêu một đôi uyên ương." "Kèn xô na thổi vang một đường. Tình lang hỡi, chúng ta vào động phòng hoa chúc... chàng xem kìa, tim chàng gan chàng vương khắp sàn." Giọng của tiểu nha đầu cũng khá hay, nhưng hát lên lại hơi rợn người. Diệp Thải Đường nghe rồi, xoa xoa lớp da gà trên cánh tay. Đây là tiểu khúc dân gian gì chứ, đây là bài ca dao kinh dị mà. Trích đoạn 5: -------- Truyện chủ yếu về trinh thám phá án, vụ án liên tục, tình cảm là phụ, mọi người cùng gu với mình thì nhảy hố nhé. Chúc mọi người một ngày tốt lành và đọc truyện vui vẻ nha ~

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang
Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang

(Mỗi giai đoạn một nam chính, nữ chính sẽ không dừng lại vì người nào). Nữ chính ích kỷ. Có không gian nhưng phải giành lấy. So với việc giải quyết cực phẩm, nữ chính càng thích chọc họ tức chết hơn. Sau khi chết đột ngột vì uất ức, cô nàng công sở đầy oán khí Chu Linh đã xuyên không trở thành Chu Chiêu Đệ - cô gái đáng thương không được cha mẹ yêu thương trong nhà họ Chu ở những năm 60. Nhìn đống việc nhà không bao giờ hết, Chu Linh quyết định trực tiếp buông thả. Cả đội sản xuất Phục Hưng đều biết nhà Chu lão nhị có một cô con gái cực kỳ lười biếng, không làm việc đàng hoàng, cả ngày lang thang trong làng như kẻ vô công rỗi nghề. Mỗi lần nhìn thấy Chu Chiêu Đệ, ai cũng lắc đầu: "Con gái nhà họ Chu này chắc chắn sẽ không gả được, kiểu gì cũng sẽ làm gái ế cả đời thôi." Điều khiến mọi người há hốc mồm chính là Chu Chiêu Đệ không những kết hôn mà còn không chỉ một lần! Lần đầu ly hôn, người đàn ông kia đã sắp xếp cho cô công việc ở thành phố, để cô ăn ăn ngon áo ấm. Nhưng phụ nữ đã ly hôn lại không thể sinh con thì có gì tốt đẹp? Ai cũng nói đời cô coi như xong. Ai ngờ, Chu Chiêu Đệ chẳng những không xong mà còn tái hôn, lần này là với giám đốc xưởng may mặc. Khi mọi người còn đang ghen tị và tức tối thì... Chu Chiêu Đệ lại ly hôn tiếp, và lần này cô có được một căn nhà kiểu Tây ở Thượng Hải! Cưới rồi ly, ly rồi cưới, Chu Chiêu Đệ chẳng những không rơi xuống hố sâu như người ta mong đợi, mà ngược lại ngày càng sống tốt hơn. Điều đáng kinh ngạc hơn là cô còn giữ quan hệ tốt đẹp với tất cả các chồng cũ, gần như bà mẹ chồng nào cũng coi cô như con gái ruột. Trước khi tái giá, nhà chồng còn chuẩn bị sính lễ, chồng cũ đích thân đưa cô đi lấy chồng. PS: Có những cuộc hôn nhân là vì lợi ích, nhưng cũng có một số là thật lòng.

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Sau Khi Nữ Chính Truyện Ngược Trở Thành Bút Tiên
Sau Khi Nữ Chính Truyện Ngược Trở Thành Bút Tiên

Hi Hòa tông, tông môn lớn thứ hai tu tiên giới, lấy bút nhập đạo, trời sinh phong nhã. Các đệ tử thường thả hồn ngâm gió ngợi trăng, pha trà luận đạo. Có ngòi bút sắc bén, mỗi chữ đáng giá hàng ngàn, từng chữ như đao. Có nét thủy mặc, một hoa một lá, đều có thể nhập đạo. Vẽ tranh hồ điệp lả lướt, vẽ hoa bay múa; Văn viết quấn quanh thân, khí thế hào hùng. ...... Cảnh đẹp thanh cao, tao nhã như vậy. Cho đến một ngày, một đệ tử mang theo gấu trúc và người que củi của mình chậm rãi tiến vào. Các đệ tử có mặt:? Các trưởng lão Hi Hòa tông: ?? Nhóm cố nhân xa xôi: ??? Linh hồn họa sĩ không muốn tiết lộ tên tuổi Ngu Già Tuyết chết lặng ngẩng đầu, trực tiếp cá muối bày tỏ—— "Không cứu nổi, đừng nhìn, xử ta luôn đi." * Một sớm xuyên qua, Ngu Già Tuyết trở thành nữ chính bị ngược thân ngược tâm trong nguyên tác. Sau một hồi giày vò, nàng mua vé chạy trốn suốt đêm, lại đánh bậy đánh bạ gia nhập Hi Hòa tông - Một tông môn sử dụng bút thần làm vũ khí. Mọi người đều biết, luyện kiếm gọi là kiếm tiên, luyện cầm thì gọi là cầm tiên. Thế bọn họ tu luyện bút, gọi là... Ngu Già Tuyết: “Cứu mạng! Ta không muốn trở thành bút tiên đâu!” Vừa nghe đã biết là kiểu tiên nhân có cuộc sống vô cùng khủng bố! * Lúc đầu, Ngu Già Tuyết kiên quyết từ chối trở thành ‘Bút tiên’. Cho đến khi nàng phát hiện ra rằng, hình như cây bút không chỉ được dùng để viết và vẽ tranh. Mà còn có thể... Vẽ gói biểu tượng cảm xúc! Nạn nhân bị gấu trúc đuổi chạy khắp mười tám khúc cua trên núi: A A Hu Hu! Ngu Già Tuyết sắp chết trong mộng hoảng hốt bật dậy: !!! P/s: Hài hước, thoải mái, đáng yêu

200000 Giỏ hàng