
Pháo hôi nữ phụ trong truyện được trọng sinh rồi
- Tác giả:Lâm Thiên
- Trạng thái:Hoàn thành
- Loại:Truyện Dịch
Ngôn TìnhCổ ĐạiHETình CảmNữ PhụNhẹ Nhàng
Thịnh Hề Nhan trọng sinh. Kiếp trước, đến tận khi chết đi, nàng mới biết — hóa ra mình chỉ là một nhân vật trong truyện. Nhân vật nam và nữ chính trong truyện ấy chính là vị hôn phu của nàng — thế tử Vĩnh Ninh Hầu — và “chân ái” của hắn, cô gái xuyên không mang danh “bạch nguyệt quang” — vừa thanh khiết, vừa tài hoa hơn người. Còn nàng, chỉ là nữ phụ đáng thương, kẻ cản đường tình yêu trọn đời của họ. Vì muốn ở bên nhau, đôi “tình nhân chính truyện” hẹn nhau cùng nhảy hồ tự vẫn. Không ngờ, họ không chết, lại khiến Thái hậu cảm động. Thái hậu ra mặt chủ hôn, để “chân ái” và nàng cùng được gả vào phủ Vĩnh Ninh Hầu trong cùng một ngày. Nhưng Thịnh Hề Nhan còn chưa kịp nhìn mặt vị hôn phu ấy, đã “phát bệnh nặng” rồi ngã xuống. Sau một chuỗi đau khổ đầy bi lụy giữa nam và nữ chính, cuối cùng họ cũng được ở bên nhau. Còn Thịnh Hề Nhan — người vợ cả danh nghĩa — chỉ để lại vị trí cho họ, rồi “bệnh chết” trong ngôi am lạnh lẽo. Kiếp này, Thịnh Hề Nhan sống lại đúng vào ngày đôi kia định bỏ trốn nhảy hồ tuẫn tình. Trước khuôn mặt đầy “tình sâu nghĩa nặng” của vị hôn phu và ánh mắt cảm động của Thái hậu, nàng chỉ khẽ cười — rồi chọn gả cho người được cho là đã chết trận: Thế tử Trấn Bắc Vương – Sở Nguyên Thần.
157 chương
Truyện cùng tác giả
Pháo hôi nữ phụ trong truyện được trọng sinh rồi
Lâm Thiên
Thịnh Hề Nhan trọng sinh. Kiếp trước, đến tận khi chết đi, nàng mới biết — hóa ra mình chỉ là một nhân vật trong truyện. Nhân vật nam và nữ chính trong truyện ấy chính là vị hôn phu của nàng — thế tử Vĩnh Ninh Hầu — và “chân ái” của hắn, cô gái xuyên không mang danh “bạch nguyệt quang” — vừa thanh khiết, vừa tài hoa hơn người. Còn nàng, chỉ là nữ phụ đáng thương, kẻ cản đường tình yêu trọn đời của họ. Vì muốn ở bên nhau, đôi “tình nhân chính truyện” hẹn nhau cùng nhảy hồ tự vẫn. Không ngờ, họ không chết, lại khiến Thái hậu cảm động. Thái hậu ra mặt chủ hôn, để “chân ái” và nàng cùng được gả vào phủ Vĩnh Ninh Hầu trong cùng một ngày. Nhưng Thịnh Hề Nhan còn chưa kịp nhìn mặt vị hôn phu ấy, đã “phát bệnh nặng” rồi ngã xuống. Sau một chuỗi đau khổ đầy bi lụy giữa nam và nữ chính, cuối cùng họ cũng được ở bên nhau. Còn Thịnh Hề Nhan — người vợ cả danh nghĩa — chỉ để lại vị trí cho họ, rồi “bệnh chết” trong ngôi am lạnh lẽo. Kiếp này, Thịnh Hề Nhan sống lại đúng vào ngày đôi kia định bỏ trốn nhảy hồ tuẫn tình. Trước khuôn mặt đầy “tình sâu nghĩa nặng” của vị hôn phu và ánh mắt cảm động của Thái hậu, nàng chỉ khẽ cười — rồi chọn gả cho người được cho là đã chết trận: Thế tử Trấn Bắc Vương – Sở Nguyên Thần.
Muội Muội Phản Diện Của Nữ Chính Cá Chép May Mắn Thời Cổ Đại
Lâm Thiên
Cố Tri Chước trọng sinh. Mãi đến khi chết, nàng mới biết mình chỉ là nữ phụ trong một quyển tiểu thuyết cổ trang, còn nữ chính là biểu tỷ của nàng, Quý Nam Kha. Trong sách viết, Quý Nam Kha là người có số mệnh phú quý, nàng phù trợ cho Tam hoàng tử Tạ Cảnh, giúp hắn đăng cơ, dùng phúc khí của mình che chở cho thiên hạ, mở ra thời đại thịnh trị của Đại Khải. Còn Cố Tri Chước chính là vị hôn thê [cũ] của Tam hoàng tử. Nàng là chất xúc tác cho những tranh chấp ban đầu của họ, là chướng ngại vật cho tình yêu của họ ở giai đoạn giữa, và là bàn đạp cho vinh quang của họ ở giai đoạn sau. Thậm chí, sau khi họ tâm đầu ý hợp, nàng đã phải trả giá bằng cả mạng sống của gia tộc để Quý Nam Kha có thể bước lên ngôi vị cao quý. Cố Tri Chước: ??? Tin tốt: Nàng đã trọng sinh. Tin xấu: Vừa mở mắt ra, ngự y đang cầm một hộp thuốc độc bôi lên mặt nàng. Sau đó, dung mạo của nàng sẽ bị hủy hoại, Cố gia sẽ bị kết tội thông đồng với địch phản quốc, cả nhà bị tội. "Vị hôn phu" của nàng, Tạ Cảnh, để lấy lòng người mới, sẽ vạch khăn che mặt của nàng trước mặt mọi người, nhìn khuôn mặt lở loét của nàng mà chế giễu. Cố Tri Chước: "Điện hạ, ta xem bói thấy ngài sắp gặp họa chết người đó." Nàng cầm lấy lọ thuốc độc đã từng khiến mình hủy dung, hất thẳng về phía vị hôn phu [cũ]! Kệ cmn cái gì mà dè dặt cẩn trọng, mẫu mực khuê tú! Nữ phụ ác độc như nàng nên sống một đời cao quý, muốn làm gì thì làm. * Sư phụ Vô Vi Tử đã từng hỏi nàng: “Con có biết người kia chết là do thiên mệnh không?” Cố Tri Chước nghiêm mặt đáp: “Con biết. Sư phụ, con muốn nghịch thiên sửa mệnh." Sư phụ Vô Vi Tử lắc đầu nói: “Thiên mệnh không thể trái.” Giọng nàng đanh thép tràn đầy quyết tâm: “Giữa con và Thiên Đạo, hoặc là con tan xương nát thịt, hoặc là nó phải thuận theo ý con.” “Con tuyệt đối không thỏa hiệp.” Thuận theo Thiên Đạo, kết quả chính là cửa nát nhà tan. Dù cho linh hồn có tiêu tan, Cố Tri Chước cũng quyết không muốn chịu đựng nỗi đau đớn thấu tim gan của kiếp trước thêm một lần nào nữa. * Kiếp trước, Cố Tri Chước bị đày ải, chín chết mười sống. Mãi đến khi gặp được Tạ Ứng Thầm cũng đang sống lay lắt mới có được cơ hội thở dốc. Tạ Ứng Thầm dạy dỗ nàng, nuôi nấng nàng, trải đường cho tương lai của nàng. Rồi mang theo thù hận nửa đời và bệnh tật đầy mình rời khỏi nhân gian. Giờ đây, mọi thứ được sắp xếp lại, Tạ Ứng Thầm vẫn chưa bệnh nặng. Cố Tri Chước phải tìm thấy hắn, chữa khỏi bệnh cho hắn. * Nhiều năm sau, Tạ Ứng Thầm hỏi nàng: "Tại sao lần đầu gặp ta, nàng đã đối xử tốt với ta như vậy?" Giọng Cố Tri Chước nhàn nhạt, như đang tự nói với chính mình: "Bởi vì lần đầu gặp ta, chàng cũng đối xử tốt với ta như vậy." Tạ Ứng Thầm không biết, tiểu cô nương trước mặt đến từ mười mấy năm sau, tương tư hắn thành bệnh, khó chữa.








