Xuyên tới năm 60 Cầm siêu thị trong tay mở công xưởng

Xuyên tới năm 60 Cầm siêu thị trong tay mở công xưởng

Đô thịHài HướcHệ ThốngHiện ĐạiĐiền Văn

Trương Thiên – nhân viên văn phòng bị tư bản bóc lột may mắn trúng số, cô quyết đoán xin nghỉ việc, trở về quê mở một siêu thị. Nhưng ông trời cũng không cho ai tất cả, Trương Thiên xui xẻo bị chấn thương ở đầu. Vừa mới tỉnh dậy, cô đã xuyên thành nữ phụ bia đỡ đạn trong một cuốn tiểu thuyết thập niên 60. Cũng may siêu thị cũng theo Trương Thiên đi tới nơi này, dựa vào nguồn cung cấp lương thực thực phẩm dồi dào của siêu thị, cô phải nói là vui vẻ sảng khoái như cá gặp nước trong thời kỳ vô cùng khốn khó này. Trương Thiên vốn định phát triển một cách khiêm tốn chậm rãi, nhưng đột nhiên có một ngày, cô phát hiện ra bản thân đã trở thành một người tài giỏi bản lĩnh ở trong mắt mọi người. Nhìn nguồn lương thực thực phẩm phong phú trong nhà mình, cộng thêm một đám dê bò đang nhàn nhã ăn cỏ, còn có ánh mắt tha thiết chờ đợi của những ‘hương thân phụ lão’ phía sau. Trái tim của Trương Thiên đập lỡ một nhịp. Chết tiệt! Mở công xưởng, giao sữa tươi, bán sữa bột, làm pho mát, sữa tiệt trùng... Bằng sự nỗ lực không ngừng nghỉ này, Trương Thiên đã xây dựng được một đế chế sữa tươi và các chế phẩm từ sữa, giúp quê hương ngày càng phát triển và ấm no, đồng thời còn xuất khẩu sản phẩm của mình ra tận nước ngoài. Nhiều năm sau, có phóng viên phỏng vấn Trương Thiên, người lúc này đã trở thành một doanh nhân nổi tiếng. Phóng viên: Xin hỏi cô vì lý do gì mà lúc trước lại nghĩ đến chuyện mở công xưởng bán sữa bò vậy? Trương Thiên: Thật không dám giấu giếm, tôi cũng là bị ép thôi. Ai có thể ngờ chỉ là thuận miệng nói một câu, lại bị người ta đẩy vào hố lửa, cuối cùng chỉ có thể căng da đầu tiếp tục làm... Nhưng không ngờ lại thật sự làm ra một phen thành tựu.

300000

668 chương

Truyện cùng tác giả

Xuyên tới năm 60 Cầm siêu thị trong tay mở công xưởng
Xuyên tới năm 60 Cầm siêu thị trong tay mở công xưởng
Yên Liễu Thương Thương

Trương Thiên – nhân viên văn phòng bị tư bản bóc lột may mắn trúng số, cô quyết đoán xin nghỉ việc, trở về quê mở một siêu thị. Nhưng ông trời cũng không cho ai tất cả, Trương Thiên xui xẻo bị chấn thương ở đầu. Vừa mới tỉnh dậy, cô đã xuyên thành nữ phụ bia đỡ đạn trong một cuốn tiểu thuyết thập niên 60. Cũng may siêu thị cũng theo Trương Thiên đi tới nơi này, dựa vào nguồn cung cấp lương thực thực phẩm dồi dào của siêu thị, cô phải nói là vui vẻ sảng khoái như cá gặp nước trong thời kỳ vô cùng khốn khó này. Trương Thiên vốn định phát triển một cách khiêm tốn chậm rãi, nhưng đột nhiên có một ngày, cô phát hiện ra bản thân đã trở thành một người tài giỏi bản lĩnh ở trong mắt mọi người. Nhìn nguồn lương thực thực phẩm phong phú trong nhà mình, cộng thêm một đám dê bò đang nhàn nhã ăn cỏ, còn có ánh mắt tha thiết chờ đợi của những ‘hương thân phụ lão’ phía sau. Trái tim của Trương Thiên đập lỡ một nhịp. Chết tiệt! Mở công xưởng, giao sữa tươi, bán sữa bột, làm pho mát, sữa tiệt trùng... Bằng sự nỗ lực không ngừng nghỉ này, Trương Thiên đã xây dựng được một đế chế sữa tươi và các chế phẩm từ sữa, giúp quê hương ngày càng phát triển và ấm no, đồng thời còn xuất khẩu sản phẩm của mình ra tận nước ngoài. Nhiều năm sau, có phóng viên phỏng vấn Trương Thiên, người lúc này đã trở thành một doanh nhân nổi tiếng. Phóng viên: Xin hỏi cô vì lý do gì mà lúc trước lại nghĩ đến chuyện mở công xưởng bán sữa bò vậy? Trương Thiên: Thật không dám giấu giếm, tôi cũng là bị ép thôi. Ai có thể ngờ chỉ là thuận miệng nói một câu, lại bị người ta đẩy vào hố lửa, cuối cùng chỉ có thể căng da đầu tiếp tục làm... Nhưng không ngờ lại thật sự làm ra một phen thành tựu.

300000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Truyện liên quan

Trấn Thủ Tàng Kinh Các Trăm Năm, Đầu Tư Vị Diện Chi Tử!
Trấn Thủ Tàng Kinh Các Trăm Năm, Đầu Tư Vị Diện Chi Tử!

Xuyên đến một thế giới huyền huyễn, Tô Hàn không có hệ thống, không có bối cảnh, không thân phận — cẩn thận từng li từng tí, cuối cùng cũng chỉ trở thành một trưởng lão Tàng Kinh Các bình thường. Cho đến khi hắn thức tỉnh Kim Thủ Chỉ, một năng lực thần bí cho phép hắn nhìn thấy khí vận, vận mệnh, mệnh cách, cùng những rắc rối và khó khăn tương lai của bất kỳ ai. Sau đó, hắn có thể đầu tư và trợ giúp người đó — để rồi nhận về phản hồi gấp trăm ngàn lần! Cấp bậc khí vận của người được đầu tư càng cao, phần thưởng phản hồi càng trân quý! Lúc này, hắn mới phát hiện, cái tên tiểu tử bề ngoài xấu xí, chất phác thật thà thường đến Tàng Kinh Các đổi lấy công pháp hạ phẩm kia — lại có mệnh cách màu vàng, tương lai có thể xưng bá một phương, trở thành chi tôn cường giả! Nhưng hiện tại hắn đang gặp phiền toái, chỉ cần một viên tam phẩm đan dược thôi sao? → Đầu tư một viên Tụ Khí Đan! Kết quả phản hồi thành công — thu được trăm viên thất phẩm thần đan cùng thiên giai công pháp, võ kỹ vô thượng! Một thiếu nữ mặc hoàng y, gương mặt thanh tú như trứng ngỗng, hồn nhiên vô tà — tương lai sẽ là một đời Nữ Đế? ... Vô số năm sau, khi Thái Cổ Kiếm Đạo Đại Tôn vung kiếm bổ ra vạn cổ tuế nguyệt, hắn bỗng hồi tưởng lại quá khứ: “Năm tháng gian nan nhất đời ta, nếu không có hắn trong bóng đêm đưa tay kéo một cái — thì thế gian này đã chẳng có Thái Cổ Kiếm Tôn!”

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Ta Là Đại Đế, Hệ Thống Còn Bắt Ta Đi Liếm Nữ Chính?
Ta Là Đại Đế, Hệ Thống Còn Bắt Ta Đi Liếm Nữ Chính?

【Nam chính vô địch từ đầu + đơn nữ chính + hệ thống “khóc chít chít” + trảm thảo trừ căn + nam chính tâm ngoan thủ lạt + nữ chính kiểu Yandere】 Quân Cửu Tiêu xuyên đến một thế giới huyền huyễn, không có kim thủ chỉ, không có hệ thống, chỉ có thiên phú nghịch thiên. Hắn được thánh chủ của Thánh Địa thu làm đệ tử, yêu thương như con ruột. Sợ rằng bản thân sẽ trở thành pháo hôi để nhân vật chính khác quật khởi, Quân Cửu Tiêu cực kỳ cẩn trọng, sống kín tiếng, làm việc khiêm nhường, tu luyện âm thầm. Trải qua trăm năm, hắn lặng lẽ bước lên ngôi Đại Đế, trở thành cường giả đệ nhất thiên hạ — dù sư phụ hắn mới chỉ dừng ở cảnh giới Tiên Vương. Tưởng rằng cuối cùng có thể thảnh thơi, sống cuộc đời yên bình, ai ngờ một hệ thống “tự dưng xuất hiện”, bắt hắn đi “liếm nữ chính”. Quân Cửu Tiêu thẳng thừng từ chối: > “Ta đường đường là Đại Đế, còn phải đi liếm nữ chính? Ta đâu có bệnh!” Nhưng hệ thống mỗi ngày lại khóc lóc năn nỉ, làm phiền không dứt, khiến hắn chẳng được yên ổn. Cuối cùng, để cho đầu óc đỡ căng, hắn đành miễn cưỡng làm vài nhiệm vụ cho vui. Nào ngờ làm mấy tháng, hệ thống lại báo bug — hắn liếm nhầm người! Người hắn tiếp cận hóa ra là nữ chính của một truyện khác, còn nữ chính mà hệ thống định nhắm tới lại là cô nàng trong “ngựa giống văn”! Quân Cửu Tiêu nghe xong chỉ cười lạnh: > “Đã liếm thì liếm cho trọn, ta đây không làm nửa vời!” Thế là, Đại Đế vô địch thiên hạ, vốn chỉ muốn an nhàn, lại thuận tay dắt luôn đại nữ chính trong văn nữ chính về làm vợ. Còn cái nữ chính của truyện ngựa giống kia? — “Thích thì ngươi đi mà liếm, ta không rảnh!”

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Đoàn Tàu Sinh Tồn, Cướp Lấy Thân Phận Người Chơi
Đoàn Tàu Sinh Tồn, Cướp Lấy Thân Phận Người Chơi

Khương Khải sống lại, trở về ba ngày trước khi thảm họa giá rét ập xuống quê hương Xuân Thành của cô. Theo đó, trong suốt một tháng ròng, toàn bộ Xuân Thành sẽ bị một thế lực vô hình phong tỏa, người bên trong không thể ra, người bên ngoài không thể vào. Một tháng sau, phong tỏa được hủy bỏ, cái lạnh thấu xương cũng kết thúc nhưng Xuân Thành đã biến thành một bãi tha ma khổng lồ, xác người la liệt, cảnh tượng vô cùng thê thảm. Chỉ có Khương Khải biết, nguyên nhân là do Xuân Thành bị một trò chơi mang tên “Chuyến Tàu Vô Tận” chọn làm phó bản. Trong một tháng đó, mười vạn người chơi được đưa đến Xuân Thành tham gia thử thách sinh tồn kéo dài một tháng. Cũng chính những người chơi này đã ra sức vơ vét tài nguyên của thành phố, tàn sát người dân bản địa, chỉ để hoàn thành nhiệm vụ và thỏa mãn thú tính của mình. Và đây mới chỉ là sự khởi đầu. Sau Xuân Thành, nhiều nơi khác trên hành tinh Xanh sẽ lần lượt trở thành phó bản, đối mặt với những thảm họa còn khủng khϊếp hơn, cùng với những người chơi cấp cao và tàn bạo hơn. Trong mắt những người chơi này, người dân bản địa chẳng khác nào đám NPC kiến cỏ. Trước thảm họa, người dân bản địa hoàn toàn không có sức chống cự. Để thay đổi tương lai tăm tối này, Khương Khải quyết định báo cáo toàn bộ sự việc về trò chơi này cho chính phủ. --- Giới lãnh đạo cấp cao của nước C nhận được một tin tức kinh hoàng: Toàn cầu sẽ dần trở thành phó bản của một trò chơi sinh tồn và phó bản đầu tiên sẽ mở ra tại Xuân Thành. Nhà nước bí mật điều động một lượng lớn vật tư chống rét vào Xuân Thành, đồng thời khẩn cấp điều động vô số binh lính tinh nhuệ, cải trang thành dân thường trà trộn vào thành phố. Ba ngày sau, mười vạn người chơi đột nhiên xuất hiện, Xuân Thành bị một thế lực vô hình phong tỏa, cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh. Bộ chỉ huy Xuân Thành thông qua hệ thống camera giám sát dày đặc trên toàn thành phố, theo dõi sát sao hành động của những người chơi hung hãn, tàn ác này, lực lượng tinh nhuệ bí mật bắt đầu hành động. “Nhiệm vụ của chúng ta là: Thứ nhất, bảo vệ người dân Xuân Thành khỏi sự tấn công của người chơi. Thứ hai, bảo vệ người dân Xuân Thành vượt qua thảm họa giá rét. Thứ ba, chiếm đoạt thân phận của người chơi, thay thế họ quay trở lại chuyến tàu vô tận, đến các phó bản khác để giành lấy cơ hội, tài nguyên, công nghệ, làm cho đất nước, hành tinh Xanh trở nên hùng mạnh, sẵn sàng đối phó với những thử thách lớn hơn sau này!”

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Ta Chỉ Muốn Làm Việc Thôi! Sao Xung Quanh Toàn Bạn Gái Cũ Vậy?
Ta Chỉ Muốn Làm Việc Thôi! Sao Xung Quanh Toàn Bạn Gái Cũ Vậy?

【Xuyên không + hệ thống + nhiều nữ chính + Tu La tràng + mục từ】 Bạch Thất Ngư xuyên đến thế giới này mà chẳng có nghề nào giỏi, chỉ biết dựa vào gương mặt để kiếm sống. Thế là hắn làm “tiểu bạch kiểm” suốt mười năm — một kẻ chỉ sống nhờ vào sắc đẹp. Cho đến một ngày, hắn bất ngờ kích hoạt “hệ thống mục từ”. Từ đó, hắn không chỉ có thể nhìn thấy “mục từ” (thẻ năng lực/đặc tính) của người khác, mà chỉ cần trải nghiệm qua một nghề bất kỳ, liền có thể không ngừng nhận được các mục từ mới! Nhưng mà... tại sao ở đâu hắn cũng gặp lại bạn gái cũ vậy!? Bạn gái cũ là cảnh sát: “Áo chống đạn” (vàng), “đường quan lộ” (vàng), “xạ thủ thần cấp” (tím)... Bạn gái cũ là học bá: “Dung nhan như hoa trăng” (vàng), “học để hành” (vàng), “đã gặp qua là khó quên” (tím)... Bạn gái cũ là bác sĩ: “Thánh thủ ngoại khoa” (vàng), “lạnh lùng như băng” (vàng), “dao giải phẫu” (tím)... — (Ghi chú: “kim” = thẻ vàng, “tử” = thẻ tím; “Tu La tràng” chỉ tình huống éo le, toàn bạn gái cũ đụng nhau khiến nam chính khốn đốn.)

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Vi Sinh [thập niên 70]
Vi Sinh [thập niên 70]

Khi không gian sinh mệnh sụp đổ, Vi Sinh buộc phải xuyên đến thế giới khác để sống sót. Để có được thân thể thật sự của mình, cô giúp người bản địa hoàn thành những tiếc nuối — từ thi lại đại học, tránh kẻ sở khanh, đến chống lại ép buộc gia đình. Lần này, cô rơi vào thập niên 70 — thời điểm kỳ thi đại học vừa được khôi phục. Nhìn tờ giấy báo dự thi cũ kỹ, Vi Sinh ngẩn người. Ai cũng biết thi đại học lúc đó chẳng khác nào bước vào Tu La tràng. Nguyên chủ thân thể này chỉ có hai đường: hoặc gả đi lấy sính lễ, hoặc liều mạng thi đại học. Mà cô, chỉ còn một lựa chọn — đi thi! Trước ánh mắt nghi ngờ, Vi Sinh cười: > “Không đỗ cũng chẳng sao, ta thích... đi thi!” Mọi người sững sờ: > “Con nhỏ này... điên thật rồi!” Nhưng ai cũng hiểu — giữa thời loạn ấy, chỉ có thi mới là con đường sống.

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Bệnh Mỹ Nhân Và Đồ Tể
Bệnh Mỹ Nhân Và Đồ Tể

Sau khi xuyên qua, Úc Ly trở thành con gái của một hộ nhà nông, bị người thân bán đi để gả cho một thư sinh bệnh tật trong làng để xung hỉ. Ban đầu nàng tưởng xung hỉ chỉ là cái danh, chắc là vào nhà người ta làm nha hoàn, ai ngờ lại thành chính thất, đường hoàng làm chủ gia đình, không còn cảnh bữa đói bữa no. Nhưng niềm vui chưa kịp nở hoa thì nàng phát hiện ra nhà thư sinh cũng nghèo rớt mồng tơi, nồi niêu lạnh tanh, gió thổi qua nghe tiếng bụng réo. Nhìn thư sinh nằm trên giường bệnh, khuôn mặt thanh tú như tiên nhưng hiện lên sắc đỏ vì bệnh tật, Úc Ly thầm thở dài. Chẳng phải chỉ là bắt đầu từ đầu sao? Cuộc sống thế nào còn phải do nàng quyết định. Nhà có phu quân bệnh tật, bà bà yếu đuối cùng hai đứa trẻ, cả nhà đều cần ăn cơm nên Úc Ly chỉ có thể gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng gia đình, chuẩn bị đi tìm việc làm. Nàng không giỏi nữ công, giặt giũ quần áo kiếm được quá ít tiền, đi bến tàu khuân vác sẽ bị bóc lột, vận may không tốt thì đừng nghĩ đến việc vào rừng nhặt của hời. Chỉ có sức lực là còn khá tốt... Người đàn ông hỏi: “Ngươi định tìm việc gì?” Úc Ly: “Mổ lợn.” Người đàn ông: "Ngươi đã từng mổ lợn bao giờ chưa?” Úc Ly tự tin đáp: “Chưa, nhưng ta đã xem qua!” Người đàn ông: “...” Úc Ly làm việc hăng say, chàng thư sinh cũng dần khỏe lại, hơn nữa còn thi đỗ khoa cử, cuối cùng trở thành quốc công gia, Úc Ly cũng trở thành quốc công phu nhân. Đối với việc này, Úc Ly chỉ biết tỏ vẻ cạn lời: “...”

300000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Thập Niên 60: Khu Tập Thể Dựa Vào Tôi Để Hóng Chuyện
Thập Niên 60: Khu Tập Thể Dựa Vào Tôi Để Hóng Chuyện

Một giây trước, Tiêu Bảo Trân còn đang vật lộn giữa tận thế để cứu người. Giây tiếp theo, cô đã xuyên không về những năm 1960. Ký ức chợt ùa về, cô nhớ ra từng đọc trong một cuốn tiểu thuyết rằng mình chính là vị hôn thê của nam chính, đồng thời là em họ của nữ chính. Một nhân vật bị gán mác "chướng ngại vật tình yêu", số phận sớm muộn cũng sẽ trở thành pháo hôi, bị đào thải khỏi câu chuyện. Theo nguyên tác, chẳng bao lâu nữa cô sẽ bị nam chính hủy hôn. Vì quá xấu hổ, không còn mặt mũi nhìn ai, cuối cùng cô đã chọn cách nhảy sông ƚự ʋẫɳ. Tiêu Bảo Trân nói: "Nhảy sông á? Không đời nào! Mình phải sống cho ra trò!" Sau đó, nhờ người mai mối làm mối lái, cô kết hôn với Cao Kính – một công nhân cốt cán của nhà máy, mồ côi cha mẹ, là tấm gương lao động tiêu biểu. Họ trở thành vợ chồng cách mạng, chuyển về sống trong khu tập thể và vô tình trở thành hàng xóm của nam nữ chính. Từ đó, ngày nào cũng gặp nhau. Khu tập thể vốn yên bình, mọi người đồng lòng phấn đấu để giành danh hiệu "Ngõ văn minh". Nghe nói Tiêu Bảo Trân biết y thuật, cả sân đều nhao nhao khuyên: “Bảo Trân, hay cô khám bệnh cho mọi người trong sân đi? Coi như góp sức vì danh hiệu ‘Ngõ văn minh’ ấy mà!” Tiêu Bảo Trân mỉm cười: “Cũng chỉ là tiện tay giúp đỡ, tất nhiên là được rồi!” Không ngờ, khu tập thể này lại chẳng hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Một lần, Tiêu Bảo Trân nhìn cô vợ trẻ suốt ngày ở nhà bế con, thản nhiên nói: “Cô đang mang thai, hơn bốn tháng rồi.” Mọi người sững sờ: “Cái gì cơ? Chồng cô ấy đi công tác ba năm chưa về mà!” Lần khác, cô ngồi trước bà cụ đã nằm liệt giường nhiều năm, chau mày nói: “Bà hoàn toàn không bệnh gì cả. Thân thể khỏe mạnh, chạy một mạch từ đầu đông sang cuối tây thành phố cũng không sao.” Cả sân bàng hoàng: “Trời ơi! Hóa ra bà cụ này giả vờ nằm liệt để hành hạ con dâu!” Còn có lần, cô liếc nhìn gã đàn ông hay khoe khoang chuyện bạo lực gia đình, khẽ nhếch môi: “Anh bị bệnh X mà còn tự hào cái gì?” Mọi người sợ hãi nhìn nhau: “Trời đất ơi! Vợ anh ta vừa mới sinh con mà!” Cuối cùng, danh hiệu "Ngõ văn minh" thì không đạt được, nhưng khu tập thể lại chưa bao giờ náo nhiệt đến thế. Mọi người thi nhau hóng chuyện, tinh thần phấn khởi, chẳng ai nỡ bỏ lỡ. “Bảo Trân ơi, khi nào cô rảnh khám sức khỏe toàn khu đi nhé! Tụi tôi tuyệt đối không phải tò mò đâu, chủ yếu là vì quan tâm đến sức khỏe thôi mà!”

120000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Hóa Thân Của Ta Đang Trở Thành Boss Cuối
Hóa Thân Của Ta Đang Trở Thành Boss Cuối

Sau hơn mười năm sống một cuộc đời bình lặng và tầm thường, một đêm nọ, Cơ Minh Hoan bỗng thức tỉnh một loại dị năng: có thể “tạo nhân vật game ngay trong thế giới thực”. Mỗi nhân vật lại sở hữu nhiệm vụ chính tuyến và cây kỹ năng riêng biệt. Từ đó trở đi, hắn như mất phanh — liên tục tạo nhân vật mới ngoài đời thật, khai mở kỹ năng, bồi dưỡng hệ thống... Chỉ cần tăng độ nổi tiếng của nhân vật, sức mạnh thực tế của nhân vật ấy sẽ tăng theo. Vì vậy, hắn bắt đầu làm loạn khắp nơi, dùng đủ mọi chiêu trò để thu hút sự chú ý, chẳng khác nào một cái que quậy tung chuồng heo giữa cuộc giằng co bất tận của các siêu anh hùng và các siêu phản diện. Đến khi chợt nhận ra, Cơ Minh Hoan đang ngồi trên mặt trăng, nhìn xuống toàn bộ Lam Tinh đầy thương tích, phía sau là cả một dàn nhân vật do chính hắn tạo ra — tất cả đã được luyện đến cấp tối đa. Hắn chỉ biết thở dài vô tội: “Lúc đầu ta thật sự không định hủy diệt thế giới mà!”

120000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Sau Khi Tu Tiên Trồng Trọt, Cả Thế Giới Cầu Xin Tôi Bán Rau
Sau Khi Tu Tiên Trồng Trọt, Cả Thế Giới Cầu Xin Tôi Bán Rau

Khương Hành xuyên không đến Tu Tiên giới đã mấy trăm năm. Ngay lúc đột phá lôi kiếp, một sự cố bất ngờ xảy ra, hất cô văng thẳng về thế giới cũ. Khi đó, cô vẫn là một nhân viên văn phòng bán mạng làm việc, tăng ca đến mức đột tử phải nhập viện. Khương Hành thẳng thừng "nằm ngửa", từ chức rồi về quê! Trồng ít rau, cấy ít lúa, nuôi thêm gà vịt, thầu một cái ao thả cá... hay là nuôi thêm cả ong mật nhỉ? Sản vật làm ra nhiều quá thì cứ mang đi bán. Tại phiên chợ quê, người qua đường thấy cải xà lách năm đồng một cây, cá diếc năm mươi đồng một cân, mật ong năm nghìn một cân thì cười khẩy: "Bán hay ăn cướp thế!" Nhưng nếm thử rồi, ai nấy đều nhao nhao: "Bà chủ ơi, làm ơn cướp tiền của tôi đi! Hàng ít quá, chưa đến lượt tôi đã hết sạch rồi!!!" Ban đầu, Khương Hành chỉ định về quê tự cung tự cấp, tránh xa những thực phẩm chứa đầy hóa chất độc hại. Ai ngờ, quy mô cứ thế mà lớn dần... Chẳng bao lâu sau, một thành phố nhỏ vô danh bỗng nổi như cồn trên mạng. Nghe đồn, rau củ ở đó ngọt lành tươi mát, thịt gia cầm mềm thơm đậm vị, tôm cá nước ngọt còn tươi ngon hơn cả hải sản! Cư dân mạng hùng hồn tuyên bố: [Muốn lừa chúng tôi đi du lịch thì nói thẳng đi!] [Haha, đố tôi tin đấy?!] [Không thể nào? Có nghe nói ở đó có khu nông nghiệp nào đâu? Ồ, lại chiêu trò hút khách du lịch à? Dạo này ngành du lịch ế ẩm lắm hay sao?] --- Về sau: Hội sinh viên "đặc nhiệm" lao lên núi như bay, mặc kệ đôi chân rã rời vẫn gào thét: "Đỡ tôi dậy, tôi vẫn còn bò được! Trái cây ngon trên núi nhiều như vậy, phải nếm thử hết chứ!" Một blogger ẩm thực nhìn những nguyên liệu tươi ngon mơn mởn trước mặt mà rưng rưng nước mắt: "Tôi là blogger review đồ ăn chứ có phải blogger dạy nấu ăn đâu! Thôi được, nấu thì nấu! Tôi học!" Một đại gia sành ăn rút thẳng tấm séc: "Sửa đường! Tôi bao trọn gói con đường này! Chỉ cần bà chủ bán thêm nguyên liệu cho tôi là được!" Khương Hành: [Toát mồ hôi lạnh.jpg]

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng