Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ, Cô Trở Thành Thần Thám

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ, Cô Trở Thành Thần Thám

Ngôn TìnhDị NăngHEHiện ĐạiSảng VănTình Cảm

Năm 1991, Triệu Hướng Vãn thi đỗ vào Đại học Công an tỉnh Hồ Nam. Tiếng gõ cửa lúc nửa đêm đã cuốn cô vào một câu chuyện gia đình đầy máu chó. Con gái nuôi 11 tuổi tên là Mai Mai đã làm em gái bị lạc mất. Người mẹ gần như suy sụp: “Con nói đi! Con đã vứt em ở đâu?” Mai Mai khóc lóc thảm thiết: “Con không cố ý, con không nhớ.” Tất cả mọi người đều khuyên: “Mai Mai vẫn còn là một đứa trẻ, đừng ép nó.” Nhưng Triệu Hướng Vãn lại tỉnh táo: “Nó đang nói dối.” Những người tham gia giúp tìm lại đứa trẻ bị lạc đều thán phục: “Nhận biết lời nói dối thông qua biểu hiện và hành vi? Cô thật lợi hại!” Chỉ có Triệu Hướng Vãn biết, cô có khả năng đọc suy nghĩ. Nhờ khả năng đọc được suy nghĩ này, cô có thể xác định được thủ phạm thông qua biểu hiện và hành vi của họ. Triệu Hướng Vãn từng tham gia vào nhiều vụ án hình sự lớn: Vụ án xác chết không đầu, vụ án đầu độc trong trường học, vụ án giấu người trong vali... Thành viên tổ trọng án: “Tuyệt vời! Một ngày phá được những hai vụ án lớn.” Đội trưởng đội hình sự: “Kẻ phạm tội xảo quyệt đến mấy cũng không thoát khỏi đôi mắt của cô ấy.” Họa sĩ thiên tài: “Tôi là họa sĩ chân dung hình sự riêng của cô ấy.” Người giàu nhất tỉnh Hồ Nam: “Cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi.” Tập đoàn Quý thị có ngành nghề kinh doanh trên toàn cầu: “Cô ấy mới là người đứng đầu của chúng tôi.” Chuyên gia hình sự hàng đầu Trung Quốc, thám tử đọc suy nghĩ, khắc tinh của các vụ án bí ẩn... Đối mặt với vô số lời khen ngợi, Triệu Hướng Vãn trầm lặng, mỉm cười không nói. Thiện hữu thiện lai, ác giả ác báo. Có khả năng đọc suy nghĩ trong tay, kẻ ác không thể trốn thoát, tôi sẽ đòi lại công lý cho những người lương thiện.

200000

1210 chương

Truyện cùng tác giả

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ, Cô Trở Thành Thần Thám
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ, Cô Trở Thành Thần Thám
Hồ Lục Nguyệt

Năm 1991, Triệu Hướng Vãn thi đỗ vào Đại học Công an tỉnh Hồ Nam. Tiếng gõ cửa lúc nửa đêm đã cuốn cô vào một câu chuyện gia đình đầy máu chó. Con gái nuôi 11 tuổi tên là Mai Mai đã làm em gái bị lạc mất. Người mẹ gần như suy sụp: “Con nói đi! Con đã vứt em ở đâu?” Mai Mai khóc lóc thảm thiết: “Con không cố ý, con không nhớ.” Tất cả mọi người đều khuyên: “Mai Mai vẫn còn là một đứa trẻ, đừng ép nó.” Nhưng Triệu Hướng Vãn lại tỉnh táo: “Nó đang nói dối.” Những người tham gia giúp tìm lại đứa trẻ bị lạc đều thán phục: “Nhận biết lời nói dối thông qua biểu hiện và hành vi? Cô thật lợi hại!” Chỉ có Triệu Hướng Vãn biết, cô có khả năng đọc suy nghĩ. Nhờ khả năng đọc được suy nghĩ này, cô có thể xác định được thủ phạm thông qua biểu hiện và hành vi của họ. Triệu Hướng Vãn từng tham gia vào nhiều vụ án hình sự lớn: Vụ án xác chết không đầu, vụ án đầu độc trong trường học, vụ án giấu người trong vali... Thành viên tổ trọng án: “Tuyệt vời! Một ngày phá được những hai vụ án lớn.” Đội trưởng đội hình sự: “Kẻ phạm tội xảo quyệt đến mấy cũng không thoát khỏi đôi mắt của cô ấy.” Họa sĩ thiên tài: “Tôi là họa sĩ chân dung hình sự riêng của cô ấy.” Người giàu nhất tỉnh Hồ Nam: “Cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi.” Tập đoàn Quý thị có ngành nghề kinh doanh trên toàn cầu: “Cô ấy mới là người đứng đầu của chúng tôi.” Chuyên gia hình sự hàng đầu Trung Quốc, thám tử đọc suy nghĩ, khắc tinh của các vụ án bí ẩn... Đối mặt với vô số lời khen ngợi, Triệu Hướng Vãn trầm lặng, mỉm cười không nói. Thiện hữu thiện lai, ác giả ác báo. Có khả năng đọc suy nghĩ trong tay, kẻ ác không thể trốn thoát, tôi sẽ đòi lại công lý cho những người lương thiện.

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Ta Mở Quán Rượu Thời Mạt Thế
Ta Mở Quán Rượu Thời Mạt Thế
Hồ Lục Nguyệt

Thể loại: Điền văn, Mạt thế, Không gian, Khoa học viễn tưởng, Dị năng, Ngọt sủng, Nhẹ nhàng, Xây dựng, Làm giàu, 1vs1 Văn Án: Cô gái San Hô ở khu ổ chuột thành phố ngầm, xuyên không đến ngàn năm trước. Năm năm tận thế thây ma, kẻ mạnh làm vua, trật tự xã hội hỗn loạn. San Hô có giá trị sức mạnh siêu cường, ngón tay vàng đầy đủ, cảm thấy nơi này có nắng, có gió, thích hợp để lười biếng. Cô mở quán rượu trong căn cứ, kiếm chút tiền lẻ, lúc rảnh rỗi lại trồng rau, nghiên cứu ẩm thực, vui vẻ như thần tiên. Cho đến khi chàng trai nọ xuất hiện... Anh cao gầy, gầy yếu, ít nói, bị người ta bắt nạt. San Hô nghĩ đến em trai mình, lòng mềm nhũn, thân thiện đưa tay... Chàng trai ngẩng mặt lên, ánh mắt tĩnh lặng đáng sợ: "Cô đã bắt được tôi, thì mãi mãi không được buông tay!" Đột nhiên, trong đầu San Hô vang lên âm thanh nhắc nhở: "Số 001, hãy nhận nhiệm vụ của Cục Thời Không, cứu phản diện Đường Dữ Diêm..." Anh: Cô ấy rất tốt bụng, tôi sẽ cố gắng trở thành người tốt. Cô: Tôi không nhận nhiệm vụ, anh muốn làm gì thì làm... Anh: Phá hủy thế giới không bằng xây dựng cơ sở hạ tầng, tôi sẽ xây công viên, trường học, trung tâm thương mại cho cô ấy... một thành phố đồng quê! Cô: Thực ra tôi rất nhàn rỗi, chỉ muốn mở một quán rượu nhỏ... *** Hậu thế truyền tụng: "Trong thời kỳ tận thế, chúng ta đã chứng kiến hai thành tựu lớn của xã hội loài người, một là loài người cuối cùng đã học được cách kiểm soát bản tính tham lam; hai là khi mọi người trở lại nền văn minh, họ có thể sống ở nơi tốt đẹp nhất mà San Hô đã xây dựng cho chúng ta." San Hô ngơ ngác: Không, không phải tôi, đừng nói bừa...

300000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Truyện liên quan

Nhà Cũ Thông 70, Tôi Bắt Người Đàn Ông Mù Làm Chồng
Nhà Cũ Thông 70, Tôi Bắt Người Đàn Ông Mù Làm Chồng

Bị cha mẹ nuôi đuổi ra khỏi khu tập thể, Khương Vãn Ngâm chuyển đến căn nhà cũ. Nửa đêm, vừa mở mắt ra đã thấy tám múi bụng của một người đàn ông, cô tưởng mình gặp quỷ. Là đối tượng bị so sánh với nữ chính trong sách, cô biết được bản thân không còn người thân, cả đời nghèo khổ, kết cục bi thảm. Nhưng chẳng bao lâu sau, cô phát hiện ra mình có thể thông qua nhà cũ xuyên về chuồng bò thập niên 70! Tin tốt là cô đã gặp được mẹ mình khi mới 18 tuổi và cả gia đình thân yêu thời trẻ! Cô hoàn toàn có thể đi đi về về giữa những năm 70 và hiện đại, nhặt nhạnh đồ cổ, kinh doanh, đầu tư, đủ kiểu làm giàu. Tin xấu là chủ nhân chuồng bò là một tên mù điên loạn, ngày đầu tiên cô xuyên không suýt bị bóp cổ chết. Người này về sau còn trở nên cực đoan, gϊếŧ sạch những kẻ hãm hại mình. Khương Vãn Ngâm nhìn Lục Thừa Kiêu đang đè mình trên giường, hơi thở nặng nề mà run rẩy. Cô quyết định sẽ chữa khỏi bệnh cho anh, hợp tác với anh, thông qua chuồng bò để tiếp xúc với người nhà, từ đó mới có thể cứu vãn kết cục chết sớm của người thân, bước lêи đỉиɦ cao nhân sinh. Chỉ là sau khi người đàn ông này khỏi bệnh... Ánh mắt anh nhìn cô, sao càng ngày càng khác thường?

150000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Mắc Nợ 100 Triệu, Thánh Độc Miệng Nổi Điên Sát Phạt Trên Livestream
Mắc Nợ 100 Triệu, Thánh Độc Miệng Nổi Điên Sát Phạt Trên Livestream

Phong Ngâm, một đại lão xuyên nhanh nổi tiếng độc mồm độc miệng, mang theo ước mơ nghỉ hưu sớm để mở viện dưỡng lão mỹ nhân, đã xuyên sách và trở thành "pháo hôi cống hiến" vừa mở màn đã vội vàng đăng xuất. Mở màn đã gánh khoản nợ một trăm triệu? Không sao, vác xi măng, mở livestream, đổi lượt xem lấy độ nổi tiếng. Bị cả cộng đồng mạng ghét bỏ? Không sao không sao, ba trăm sáu mươi nghề không chê ghét nghề nào, tiền tài lẫn độ nổi cầm đến mỏi cả tay, ai còn quan tâm thiên hạ thích hay không chứ. Đối mặt với antifan xuất khẩu cuồng ngôn, Phong Ngâm dỗi ngược không chút lưu tình. "Đừng nói là chửi thằng mặt, nếu nghe không rõ thì để bà đây khắc lên bia mộ cho đọc luôn!" "Mắc bệnh điên thì liền phát bệnh, trời cũng chả sập được! Tố chất không mạnh, gặp mạnh tự khắc mạnh." "Chị đây bẩm sinh cứng đầu, sao có thể nhận thua! Trả tiền, thật ra chuyện gì cũng có thể thương lượng." Kể từ đó, Phong Ngâm áp đảo nữ chính nguyên tác, chiếm sóng hotsearch ngày đêm. #PhongNgâm khiêng xác trong nhà tang lễ, xác chết sợ quá sống lại# #PhongNgâm làm nghề thủ công giấy, thật giả khó phân# #PhongNgâm phá khóa bị bắt ba lần, chuyện gì đằng sau# #Sốc! PhongNgâm bày sạp vỉa hè bán thứ đó# ... Sau khi Phong Ngâm nhờ vào chuỗi nghề tay trái "kỳ quái” để trả xong hết nợ và đang chuẩn bị về hưu, một vị ảnh đế hai mươi lăm tuổi, có "thâm niên công tác" hai mươi ba năm bất ngờ chặn đường cô. "Nhìn tôi xem, có đạt tiêu chuẩn tuyển dụng của cô không?” Phong Ngâm chớp chớp mắt, nhận lấy chiếc thẻ đen: "Không phải vấn đề có tiền hay không, chủ yếu là... anh phù hợp tiêu chuẩn."

300000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Khi Mẹ Cá Mặn Của Quái Vật Chỉ Là Người Thường
Khi Mẹ Cá Mặn Của Quái Vật Chỉ Là Người Thường

Năm 2035, thế giới xảy ra hai sự kiện lớn. Một là hiện tượng đêm cực kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm, toàn bộ thế giới bị ô nhiễm, những kẻ bị ô nhiễm ở khắp nơi chém gϊếŧ điên cuồng, loài người rơi vào bờ vực diệt vong. Sự kiện thứ hai, trăng máu bất ngờ xuất hiện trên bầu trời, xua tan bóng đêm cực hạn. Một số người sống sót phát hiện trên cơ thể mình xuất hiện dấu ấn ánh trăng, họ có thể triệu hồi ra một hệ thống chứa xúc tu, từ đó kích hoạt dị năng. Mọi người gọi nó là hệ thống dị năng Huyết Nguyệt, kể từ đó loài người có được sức mạnh phản kháng. Ba trăm năm sau, Diệp Khương tỉnh lại đúng vào ngày trăng máu xuất hiện. Cô cũng thức tỉnh hệ thống Huyết Nguyệt, nhận được dị năng đặc biệt. Hộp chỉ vàng: Có thể phục chế và dệt lại bất cứ thứ gì bị phá hỏng, khiến chúng trông giống như mới. Cô chỉ là một người bình thường, thậm chí có phần vô dụng. Diệp Khương: “...” Nhưng sau này mọi người phát hiện, người khác là hệ thống con, còn cô lại là hệ thống mẹ. Cô là mẹ của quái vật, cũng là nguồn gốc sức mạnh dị năng của nhân loại. Hướng dẫn đọc: Cốt truyện nhẹ nhàng, vui vẻ, theo hướng sảng văn. Góc nhìn: Nhân vật chính. Nhân vật chính: Diệp Khương x Dung Ngân. Một câu tóm tắt: Người bình thường trở thành thần. Thông điệp chính: Làm người cho tử tế.

120000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Xuyên Qua Chi Tranh Làm Sủng Phi
Xuyên Qua Chi Tranh Làm Sủng Phi

Mọi người đều nói Vĩnh Xương Đế thích nhất là mỹ nhân thon thả, mảnh mai như dương liễu, eo nhỏ trong một vòng tay, mặt trái xoan nhu uyển. Tiêu Uyển Từ cũng ở trong diện phải tham gia tuyển tú, nàng sờ mặt mình, ừm, bầu bĩnh, mượt mà, cảm thấy cũng khá yên tâm. Coi như một chuyến du lịch Hoàng cung cổ đại miễn phí, sau đó về nhà, tìm một phu quân như ý để gả, sống những tháng ngày êm đềm, bình yên Sau đó, Tiêu Uyển Từ khóc ròng trong lòng. Tại sao lại như vậy? Tại sao lại "được" tuyển chứ???Vì sinh hoạt, coi như làm việc trước thời hạn đi! Tiêu Uyển Từ: Sau khi vào cung nhất định phải ôm chặt đùi của Vệ Ly Mặc, như vậy mới có thịt ăn! Vệ Ly Mặc: Ái phi, liêm sỉ của ngươi đâu! Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Cường Thế Sủng Ái hoặc Chồng Ma Của Em

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Vi Sinh [thập niên 70]
Vi Sinh [thập niên 70]

Khi không gian sinh mệnh sụp đổ, Vi Sinh buộc phải xuyên đến thế giới khác để sống sót. Để có được thân thể thật sự của mình, cô giúp người bản địa hoàn thành những tiếc nuối — từ thi lại đại học, tránh kẻ sở khanh, đến chống lại ép buộc gia đình. Lần này, cô rơi vào thập niên 70 — thời điểm kỳ thi đại học vừa được khôi phục. Nhìn tờ giấy báo dự thi cũ kỹ, Vi Sinh ngẩn người. Ai cũng biết thi đại học lúc đó chẳng khác nào bước vào Tu La tràng. Nguyên chủ thân thể này chỉ có hai đường: hoặc gả đi lấy sính lễ, hoặc liều mạng thi đại học. Mà cô, chỉ còn một lựa chọn — đi thi! Trước ánh mắt nghi ngờ, Vi Sinh cười: > “Không đỗ cũng chẳng sao, ta thích... đi thi!” Mọi người sững sờ: > “Con nhỏ này... điên thật rồi!” Nhưng ai cũng hiểu — giữa thời loạn ấy, chỉ có thi mới là con đường sống.

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Trọng Sinh Mạt Thế, Có Nổi Điên Cũng Rất Bình Thường
Trọng Sinh Mạt Thế, Có Nổi Điên Cũng Rất Bình Thường

Dưới màn sương đen dày đặc, nhiệt độ cực thấp, mưa thiên thạch, nắng nóng thiêu đốt, xác sống hoành hành, động thực vật đột biến, bầy côn trùng tràn lan và thú dữ tấn công... Hành tinh Thủy Lam đột ngột bước vào tận thế mà không hề có dấu hiệu báo trước. Năm thứ năm của tận thế, vì báo thù cho người yêu mà Bán Hạ liều mạng chết chung với một gốc cây đột biến cấp tám. Khi mở mắt ra thì cô đã trở về thời điểm ba tháng trước tận thế! Khi ấy cô vẫn còn nằm bất động trên giường bệnh, là một người thực vật chưa tỉnh lại. Người yêu của cô vẫn còn sống mạnh khỏe, trật tự xã hội vẫn còn. Mang theo dị năng không gian đã thức tỉnh từ kiếp trước, cô và người yêu ra ngoài điên cuồng mua sắm! Gạo mì dầu muối, quần áo giày tất, xăng dầu, xe mô tô địa hình... Đao dài, dao găm, súng ngắn, súng trường, súng bắn tỉa, súng máy hạng nhẹ và cả súng phóng lựu đạn... Người khác rét run giữa trời đông giá buốt còn cô và người yêu thì sưởi ấm bên giường than và nồi lẩu. Người khác mướt mồ hôi trong cái nóng như thiêu đốt còn cô và người yêu thì nằm máy lạnh đắp chăn êm. Người khác cầm dao làm bếp chém xác sống còn cô thì xoay người móc ra một khẩu súng... Sống lại một đời, cô và người yêu nhất định phải sống sót đến khi đầu bạc răng long!

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Tiên Võ Đế Tôn
Tiên Võ Đế Tôn

Chín ngàn năm trước, Tiên Võ Đế Tôn dẫn theo trăm vạn Thần Tướng tiến vào Thái Cổ Hồng Hoang, nhưng không một ai sống sót trở về — chỉ còn sót lại một tia Chân Hỏa nơi nhân gian. Chín ngàn năm sau, Diệp Thiên, một kẻ bị tông môn trục xuất, phế nhân không nơi nương tựa, lại tình cờ có được luồng Chân Hỏa ấy, từ đó bước lên con đường Tiên Võ. Đây là một thế giới nơi Thần – Ma – Tiên – Phật cùng tồn tại. Đây là một kỷ nguyên hỗn loạn, nơi chư thiên vạn vực tranh giành. Hành trình nghịch thiên của Diệp Thiên — từ đây bắt đầu.

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Trò Chơi Lĩnh Chủ: Xây Dựng Và Làm Ruộng
Trò Chơi Lĩnh Chủ: Xây Dựng Và Làm Ruộng

Tận thế ập đến, Chủ Thần buông xuống, nơi sinh sống của loài người vỡ nát. Biện pháp duy nhất để giành lấy cơ hội sống sót chính là tham gia vào [Trò Chơi Lĩnh Chủ] do Chủ Thần tạo ra. Những người chơi được chọn bắt buộc phải tiến vào các thế giới khác nhau để sinh tồn và xây dựng lãnh địa của riêng mình. Người chơi khai phá và xây dựng được bao nhiêu đất đai, thì bấy nhiêu đất đai đó sẽ trở thành nơi ở mới cho nhân loại. Vì sự sống còn của nhân loại, những người chơi được chọn đã bắt đầu con đường điên cuồng khai hoang mở đất, xây dựng lãnh địa. Lục Dao được Chủ Thần lựa chọn ngẫu nhiên, trở thành một trong những niềm hy vọng của nhân loại. Thế nhưng, khởi đầu của cô lại là một hòn đảo hoang không một bóng người. Thiết lập nhân vật của cô là một cô gái hết sức bình thường, lười biếng, vụng về, suốt ngày ru rú trong nhà, miệng lưỡi sắc bén, vừa mới hoàn thành kỳ thi đại học, lại còn khuyến mãi thêm tâm hồn thiếu nữ bị mắc bệnh kiều. Chứng kiến một "phế vật" như vậy sắp lãng phí mất một suất người chơi vô cùng quý giá của nhân loại, những người Trái Đất chỉ có thể theo dõi trò chơi qua sóng trực tiếp đã phải điên cuồng tìm cách viện trợ từ bên ngoài, hướng dẫn cô cách sinh tồn trên đảo hoang. Thế nhưng, sau này, các thôn dân của Làng Trái Đất lại phát hiện ra cô gái đến từ một quốc gia cổ xưa này dường như sở hữu một loại thiên phú khó mà diễn tả được... Cô ấy là một kẻ cuồng trồng rau, cuồng chăn nuôi, cuồng tích trữ đồ đạc... Và quan trọng nhất, cô ấy là một kẻ cuồng xây dựng cơ sở hạ tầng! Thôn dân Làng Trái Đất: "Thấy người kia không? Chính là cô ấy! Chính là cô ấy! Đó là niềm hy vọng của cả làng chúng ta!" "Cô ấy là [Lĩnh Chủ Đại Nhân] của chúng ta!" Các phó bản dự kiến: Phó bản [Hoang đảo không người]: Làm người nguyên thủy thời hiện đại, trực tuyến khai hoang, trồng rau, nuôi thỏ, xây nhà nhỏ... Phó bản [Thế giới hậu tận thế đổ nát]: Cuộc sống thường ngày của một "trạch nữ" cuồng tích trữ đồ đạc. Phó bản [Châu Âu thời trung cổ]: Tiểu thư nhà lãnh chúa thực ra chỉ muốn đi tắm mà thôi. Phó bản [Thời kỳ Ngụy Tấn]: Tiểu thư đài các trong đồn lũy làm thế nào để gây dựng cơ đồ bằng việc xây dựng cơ sở hạ tầng. Và các phó bản khác chưa xác định. P.S: Truyện tự viết theo sở thích của tác giả. Đây là truyện nữ cường, tập trung vào quá trình trưởng thành và phát triển từ từ của nhân vật chính. Mọi thiết lập trong truyện đều nhằm phục vụ cho cốt truyện. Nam chính sẽ xuất hiện muộn. Tóm tắt trong một câu: Xây dựng cơ sở hạ tầng, làm ruộng, đổi lấy lãnh thổ, kiến tạo quê hương. Ý nghĩa tác phẩm: Ca ngợi những người lao động cần cù, dũng cảm và lương thiện.

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung
Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung

Khi phụ thân ngỗ tác qua đời ly kỳ , Diệp Thải Đường vì món nợ lớn năm mươi lượng bạc, không thể không bán mình vào Lục Phiến Môn làm trâu làm ngựa cho chủ nợ Hạ Việt, người vốn là thần bổ. May mắn Diệp Thải Đường có linh hồn pháp y thâm niên của thời hiện đại, nàng dùng pháp y học hiện đại phá giải bí mật trên thi thể, điều tra dấu vết từ xương cốt. Khiến vụ án được tái diễn, nghe người chết nói chuyện, từng cọng cây ngọn cỏ đều làm chứng, ông trời có mắt không thể lừa. Hạ Việt vươn tay: "Nào, nắm tay ta đi." Diệp Thải Đường: "...?" Hạ Việt: "Như vậy chúng ta có thể cùng nhau phá án, trở thành một đôi cộng sự thần tiên." ***** Trích đoạn 1 Hạ Việt nói tiếp: “Tuy một tháng hai lượng không nhiều lắm, ngươi tiêu tiết kiệm một chút, ba bốn năm cũng có thể trả hết tiền, nói không chừng còn có thể tiết kiệm một ít.” Diệp Thải Đường cười khổ. Hạ Việt cũng mỉm cười: “Nếu không thì, ngươi chỉ có thể đi ăn xin, ta tặng người một cái bát, ngươi cứ ăn xin ở gần Lục Phiến Môn đi, một cô nương như ngươi nếu đυ.ng phải tiểu lưu manh gì đó, hét một tiếng, ta cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.” Nói xong, Hạ Việt đi đến cửa gọi Lưu Sa: “Vào phòng bếp lấy một cái bát cũ cho ta, nhớ lấy cái bát nào bị sứt mẻ ấy, sau này Diệp cô nương ăn xin, các ngươi nhìn thấy thì chiếu cố một chút.” Lưu Sa ngốc nghếch lại đáp lời, thật sự ra ngoài. Nói đến nước này, Diệp Thải Đường còn có thể nói gì nữa, nàng biết rõ đây là một miếng bánh ngọt có bôi thuốc độc, cũng chỉ có thể rưng rưng nước mắt cầm ăn mà thôi. “Ta làm.” Diệp Thải Đường không đợi Hạ Việt nói xong, liền nói: “Đại nhân, ngài thật sự quá tốt bụng, ta bị thuyết phục vì sự tốt bụng của ngài. Đừng nói bao ăn bao ở, còn có tiền, cho dù không có tiền, ta cũng làm. Có thể làm việc ở Lục Phiến Môn, còn ăn xin gì nữa chứ.” Câu nói này nghe có vẻ không có vấn đề gì, nhưng ở đâu cũng có vấn đề, Lục Phiến Môn tạo nghiệt gì mà phải so tốt xấu với ăn xin, nhất thời Hạ Việt cũng biết phải phản bác thế nào. Trích đoạn 2: Diệp Thải Đường khinh bỉ nói: “Cơm mềm cứng rắn ăn, còn ăn đúng lý hợp tình, Lư phu nhân đã tạo nghiệt gì vậy, năm đó nếu như bà ấy tìm một tiểu bạch kiểm, chỉ cần mặt đẹp dáng người đẹp, tự mình bỏ tiền bao nuôi, chẳng phải cuộc sống sẽ thoải mái hơn bây giờ à.” Diệp Thải Đường nói xong, lại liếc nhìn Hạ Việt. Hạ Việt còn chưa kịp tiêu hóa mấy lời nói kinh hãi thế tục này của Diệp Thải Đường, bị nàng liếc nhìn, nhất thời cảm thấy không đúng lắm. Muội ấy nhìn ta làm gì vậy, cảm thấy ta là cơm mềm cứng rắn ăn, hay là tiểu bạch kiểm? Trích đoạn 3: Diệp Thải Đường vô cùng cạn lời, nàng lẩm bẩm nói: “Nhìn không ra, đại nhân còn là một người ngạo kiều nữa.” Vương Thống không hiểu liền hỏi: “Ngạo kiều là ý gì?” Lưu Sa đọc hiểu một trăm điểm: “Chính là kiêu căng ngạo mạn đó.” “Không không không.” Diệp Thải Đường lắc lắc ngón tay: “Chính là vừa kiêu ngạo vừa nũng nịu.” Hạ Việt thật sự không thể ngờ rằng trong lòng Diệp Thải Đường mình lại có hình tượng như vậy, giật mình đến mức suýt chút nữa vấp ngã. Diệp Thải Đường còn tiến thêm một bước giải thích: “Con người ấy mà, chính là thích ngạo kiều trước mặt những người thương mình.” Hạ Việt không muốn trở thành quan viên đầu tiên của Đại Lương đánh chết thủ hạ trên đường, cho nên hắn chỉ có thể nén giận, cố gắng nhớ lại Diệp Minh đã gặp lúc trước, Diệp Minh là một người rất bình thường, sao nữ nhi của ông ấy lại không đáng tin như vậy. Trích đoạn 4: Trên trán của Trạng Nguyên có một vầng trăng lưỡi liềm, lúc trước Diệp Thải Đường cũng đã từng xem qua các loại chân dung mặt nạ hí kịch. Lần này lại liếc nhìn, Diệp Thải Đường lập tức nhận ra chỗ không đúng. "Hình như vị trí của mặt trăng này không giống với mấy cái ta đã từng nhìn thấy trước đây." "Phải." Lão bản gánh hát hí kịch đáp: "Đáng lẽ phải vẽ lệch vầng trăng này mới được, nhưng hôm nay hắn không chú ý, lại vẽ thẳng." Diệp Thải Đường liếc nhìn, đúng thật là như vậy, vầng trăng trên trán vị Trạng Nguyên này là thẳng, mà những cái nàng từng thấy trước đây đều là lệch. Nhưng đây cũng không phải chuyện gì to tát, đến mức phải tức giận như vậy, mắng như mắng tôn tử vậy à? Diệp Thải Đường không khỏi hỏi: "Vầng trăng này thẳng hay lệch, có quy tắc gì đặc biệt à?" Hoặc nên nói, có điều cấm kỵ gì à? Lão bản tức giận như vậy, giống như vị Trạng Nguyên này đã phạm phải sai lầm lớn. Lão bản gánh hát hí kịch thở dài: "Tiểu thư có điều không biết, nghề nào cũng có quy tắc của nghề nấy. Nhân vật trong vở hí kịch này là một vị Trạng Nguyên nổi tiếng thời tiền triều, chính trực vô tư. Nghe nói ông ấy là Chung Quỳ lão gia chuyển thế, ban ngày đòi lại công bằng xử án cho bá tánh. Ban đêm, có thể nhìn thấy quỷ hồn. Nếu có ai chết oan, sẽ báo mộng để đòi lại công bằng." Diệp Thải Đường "a" một tiếng, nhất thời không phản ứng kịp lão bản đang ám chỉ gì, dừng lại một lát mới vỡ lẽ: "Ông đang nói quỷ ấy à." Trích đoạn 5: Thấy tên hỏa kế cũng không nghĩ ra được nội dung gì thêm, Tạ Chỉ lại hỏi: "Chẳng phải nam nhân không thể hát, nữ nhân có thể hát à? Ngươi đi tìm một nha đầu đến hát cho bọn ta nghe thử." Thật phiền muộn, người khác đều là uống hoa tửu nghe tiểu khúc. Còn bọn họ thì sao, ăn bánh bao nghe quỷ ca dao. Sự khác biệt thật sự quá lớn. Tên hỏa kế nhận được tiền thưởng vẫn rất tích cực, rất nhanh đã tìm một tiểu nha đầu đến. Tiểu nha đầu liền cất tiếng hát. "Ánh trăng sáng, lòng hoang mang." "Quỷ tân nương, tìm tân lang." "Tân lang là tình lang của ta, tân phòng là mộ phần của ta." "Giá y một màu đỏ thẫm, dùng máu ta thêu một đôi uyên ương." "Kèn xô na thổi vang một đường. Tình lang hỡi, chúng ta vào động phòng hoa chúc... chàng xem kìa, tim chàng gan chàng vương khắp sàn." Giọng của tiểu nha đầu cũng khá hay, nhưng hát lên lại hơi rợn người. Diệp Thải Đường nghe rồi, xoa xoa lớp da gà trên cánh tay. Đây là tiểu khúc dân gian gì chứ, đây là bài ca dao kinh dị mà. Trích đoạn 5: -------- Truyện chủ yếu về trinh thám phá án, vụ án liên tục, tình cảm là phụ, mọi người cùng gu với mình thì nhảy hố nhé. Chúc mọi người một ngày tốt lành và đọc truyện vui vẻ nha ~

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng