Sau Khi Mất Trí Nhớ, Yêu Vương Dắt Con Đến Tìm Ta Đòi Danh Phận!

Sau Khi Mất Trí Nhớ, Yêu Vương Dắt Con Đến Tìm Ta Đòi Danh Phận!

Ngôn TìnhCổ ĐạiHài HướcNhẹ Nhàng

Đại sư tỷ Phương Dao của Linh Tiêu Tông là một thiên tài kiếm đạo. Nàng nghiêm khắc với bản thân, cư xử đoan chính, phẩm hạnh thanh cao, là bạch nguyệt quang không thể với tới trong mắt các đệ tử. Việc hoang đường nhất mà nàng từng làm trong đời là đi lạc vào Cổ Hư bảy năm trước, dẫn đến đánh mất trọn vẹn ba năm ký ức. Một ngày nọ, một nam tử trẻ tuổi dẫn theo hai đứa trẻ chỉ cao đến đầu gối bước đến gõ cửa đại môn Linh Tiêu Tông, nói rằng hắn đến tìm mẫu thân của bọn trẻ. Phương Dao nhìn hai đứa nhỏ có dung mạo giống mình như đúc, bàn tay cầm kiếm khẽ run, cũng là lần đầu tiên trong đời nàng đánh rơi kiếm. Toàn bộ Linh Tiêu Tông đều chấn động vì chuyện này, ngay cả chưởng môn cũng phá lệ xuất quan sớm hơn dự định. Đúng lúc Linh Tiêu Tông đang tiến hành khảo nghiệm linh căn để tuyển chọn tân đệ tử, chưởng môn nhân tiện kiểm tra luôn hai đứa trẻ. Kết quả cho thấy bé trai là tuyệt phẩm đơn linh căn, còn bé gái lại sở hữu thể chất Huyền Âm ngàn năm hiếm gặp. Chưởng môn mừng như điên, lập tức nhận hai đứa trẻ này làm tôn nhi. Phương Dao không thể chấp nhận chuyện mình từng có tư tình với một phàm nhân, lại còn làm mẫu thân, trầm mặc hồi lâu mới quyết định thương lượng với nam tử ngồi bên cạnh: "Hay là chúng ta mỗi người nuôi một đứa?" Nam tử hơi nâng đôi mắt phượng, nhìn nàng nhỏ giọng nói: "Bọn trẻ đã quen có ta bên cạnh, buổi tối không thấy ta chúng sẽ khóc." Từ đó, một lớn hai nhỏ liền bám rễ tại Linh Tiêu Tông không chịu rời đi. Phương Dao đau đầu không thôi, cả đời nàng chỉ biết luyện kiếm, chưa từng có ai dạy nàng cách nuôi trẻ con. May mà phàm nhân kia rất tận tâm làm tròn vai người cha tốt, lại thêm các sư đệ sư muội thay phiên giúp nàng chăm sóc bọn trẻ. Nàng dạy kiếm thuật, nhị sư đệ rèn luyện thể lực, tam sư muội dạy luyện đan, còn tiểu sư đệ chỉ đạo trận pháp. Nhưng không được bao lâu, các sư đệ sư muội lần lượt từ chối tiếp tục dạy dỗ hai đứa trẻ. Phương Dao nghi hoặc hỏi nguyên do. Bọn họ đáp: "Bọn chúng học xong hết rồi." "Lại còn học một biết mười." "Tụi nhỏ làm tổn thương lòng tự trọng của bọn đệ quá." "..." Ở một góc khuất không ai thấy, cục bột nhỏ lặng lẽ kéo tay áo phụ thân, đôi mắt long lanh ngấn nước. "Phụ thân, khi nào con và ca ca mới có thể quay về vương thành, đuôi của con sắp không giấu nổi rồi..."

200000

489 chương

Truyện cùng tác giả

Sau Khi Mất Trí Nhớ, Yêu Vương Dắt Con Đến Tìm Ta Đòi Danh Phận!
Sau Khi Mất Trí Nhớ, Yêu Vương Dắt Con Đến Tìm Ta Đòi Danh Phận!
Chung Tinh Tinh

Đại sư tỷ Phương Dao của Linh Tiêu Tông là một thiên tài kiếm đạo. Nàng nghiêm khắc với bản thân, cư xử đoan chính, phẩm hạnh thanh cao, là bạch nguyệt quang không thể với tới trong mắt các đệ tử. Việc hoang đường nhất mà nàng từng làm trong đời là đi lạc vào Cổ Hư bảy năm trước, dẫn đến đánh mất trọn vẹn ba năm ký ức. Một ngày nọ, một nam tử trẻ tuổi dẫn theo hai đứa trẻ chỉ cao đến đầu gối bước đến gõ cửa đại môn Linh Tiêu Tông, nói rằng hắn đến tìm mẫu thân của bọn trẻ. Phương Dao nhìn hai đứa nhỏ có dung mạo giống mình như đúc, bàn tay cầm kiếm khẽ run, cũng là lần đầu tiên trong đời nàng đánh rơi kiếm. Toàn bộ Linh Tiêu Tông đều chấn động vì chuyện này, ngay cả chưởng môn cũng phá lệ xuất quan sớm hơn dự định. Đúng lúc Linh Tiêu Tông đang tiến hành khảo nghiệm linh căn để tuyển chọn tân đệ tử, chưởng môn nhân tiện kiểm tra luôn hai đứa trẻ. Kết quả cho thấy bé trai là tuyệt phẩm đơn linh căn, còn bé gái lại sở hữu thể chất Huyền Âm ngàn năm hiếm gặp. Chưởng môn mừng như điên, lập tức nhận hai đứa trẻ này làm tôn nhi. Phương Dao không thể chấp nhận chuyện mình từng có tư tình với một phàm nhân, lại còn làm mẫu thân, trầm mặc hồi lâu mới quyết định thương lượng với nam tử ngồi bên cạnh: "Hay là chúng ta mỗi người nuôi một đứa?" Nam tử hơi nâng đôi mắt phượng, nhìn nàng nhỏ giọng nói: "Bọn trẻ đã quen có ta bên cạnh, buổi tối không thấy ta chúng sẽ khóc." Từ đó, một lớn hai nhỏ liền bám rễ tại Linh Tiêu Tông không chịu rời đi. Phương Dao đau đầu không thôi, cả đời nàng chỉ biết luyện kiếm, chưa từng có ai dạy nàng cách nuôi trẻ con. May mà phàm nhân kia rất tận tâm làm tròn vai người cha tốt, lại thêm các sư đệ sư muội thay phiên giúp nàng chăm sóc bọn trẻ. Nàng dạy kiếm thuật, nhị sư đệ rèn luyện thể lực, tam sư muội dạy luyện đan, còn tiểu sư đệ chỉ đạo trận pháp. Nhưng không được bao lâu, các sư đệ sư muội lần lượt từ chối tiếp tục dạy dỗ hai đứa trẻ. Phương Dao nghi hoặc hỏi nguyên do. Bọn họ đáp: "Bọn chúng học xong hết rồi." "Lại còn học một biết mười." "Tụi nhỏ làm tổn thương lòng tự trọng của bọn đệ quá." "..." Ở một góc khuất không ai thấy, cục bột nhỏ lặng lẽ kéo tay áo phụ thân, đôi mắt long lanh ngấn nước. "Phụ thân, khi nào con và ca ca mới có thể quay về vương thành, đuôi của con sắp không giấu nổi rồi..."

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Truyện liên quan

Tiểu Ni Cô Thả Thính Ta Nhưng Không Chịu Hoàn Tục
Tiểu Ni Cô Thả Thính Ta Nhưng Không Chịu Hoàn Tục

Lâm Tri Ngư xuyên không thành một tiểu ni cô bia đỡ đạn. Tiểu ni cô trong nguyên tác si mê phản diện Yến Cẩn, yêu mà không được, cuối cùng trong một lần liều mình dâng hiến lại bị chàng bóp cổ đến chết tại chỗ. Không chỉ vậy, về sau, nam nữ chính cũng không thoát khỏi kết cục bi thảm dưới tay Yến Cẩn, một người chết, một người lưu lạc, khiến cả cốt truyện sụp đổ. Hệ thống: [Cứu thế giới hoặc chết, chọn một trong hai.] Lâm Tri Ngư xoa cổ, thầm nghĩ hay là ra tay trước, diệt Yến Cẩn trước khi chàng kịp làm hại nàng? Ai ngờ số phận trớ trêu, nàng lại lỡ tay đánh nhầm nam chính, đồng thời cứu sống phản diện. Yến Cẩn nghiêm túc cảm tạ: “Tiểu sư phụ cứu ta một mạng, tại hạ nhất định khắc cốt ghi tâm.” Lâm Tri Ngư đắng lòng lắc đầu: “... A di đà phật.” Đây là cái kiểu nhân gian khổ nạn gì thế này. Lâm Tri Ngư ngẫm nghĩ nghiêm túc, quyết định thay đổi chiến thuật. Nàng chọn cách theo sát bên Yến Cẩn, giám sát hành động của chàng để ngăn chàng gây chuyện. Tiếp đó... Hệ thống cho rằng đây sẽ là một cuộc đời điệp viên đầy bi tráng, cẩn trọng sinh tồn trong khe hẹp, liếʍ máu trên lưỡi dao. Thực tế lại là những ngày tháng nhàn nhã đến bất ngờ. Lâm Tri Ngư ăn ngon ngủ kỹ, thậm chí còn mập lên vài cân. Bàn tay vàng [Hào quang của Ảnh đế], vốn là thứ không thể thiếu để chơi trò quyền mưu đấu trí, bị nàng dùng để khen Yến Cẩn như thổi cầu vồng, chân thành không giả tạo; bàn tay vàng [Dự báo thời tiết], công cụ giúp ký chủ giả thần giả quỷ leo lêи đỉиɦ cao nhân sinh, thì được nàng sử dụng để nhắc nhở Yến Cẩn mang ô khi trời mưa, mặc thêm áo khi trời lạnh – chuẩn xác không sai một li. Hệ thống: [Cứu mạng, ký chủ của ta là một kẻ nịnh bợ!] Lâm Tri Ngư: Ôm chặt đùi đại lão vừa sống sót vừa làm nhiệm vụ, thật là vui quá đi mà! Yến Cẩn cả đời hừ mũi coi thường những kẻ đắm chìm trong tình ái. Lần đầu tiên gặp nàng, tiểu ni cô này mặt đỏ bừng, tim đập như trống, sau đó còn tìm mọi cách bám lấy chàng. Chàng cười nhạt. Thế nhưng rất lâu sau đó... Nhìn Lâm Tri Ngư, ánh mắt Yến Cẩn ẩn chứa ý cười: “Ta biết tâm ý của nàng, lòng ta cũng như lòng nàng. Sau khi nàng hoàn tục thì chúng ta thành thân nhé.” Ta chỉ muốn làm tiểu đệ của phản diện, phản diện lại nghĩ ta muốn tán tỉnh chàng. Nàng thích ta đến thế nhưng không hoàn tục, chắc chắn vì ta quá lạnh lùng khiến nàng tổn thương. Hướng dẫn đọc: 1. Bối cảnh hoàn toàn hư cấu, mọi thiết lập đều là sáng tạo cá nhân 2. Văn phong hài hước, kết thúc có hậu, nữ chính làm nhiệm vụ rất phật hệ, có bàn tay vàng, hệ thống phần lớn là vật trang trí 3. Không bôi đen nguyên nữ chính, hạn chế bôi đen nguyên nam chính (nhưng có thể sẽ làm hắn trở nên hơi ngốc) Tóm tắt: Ni cô này đã thả thính ta, nhưng không chịu hoàn tục Tư tưởng: Người có tình cuối cùng cũng sẽ về chung một nhà

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Sau Khi Mất Trí Nhớ, Yêu Vương Dắt Con Đến Tìm Ta Đòi Danh Phận!
Sau Khi Mất Trí Nhớ, Yêu Vương Dắt Con Đến Tìm Ta Đòi Danh Phận!

Đại sư tỷ Phương Dao của Linh Tiêu Tông là một thiên tài kiếm đạo. Nàng nghiêm khắc với bản thân, cư xử đoan chính, phẩm hạnh thanh cao, là bạch nguyệt quang không thể với tới trong mắt các đệ tử. Việc hoang đường nhất mà nàng từng làm trong đời là đi lạc vào Cổ Hư bảy năm trước, dẫn đến đánh mất trọn vẹn ba năm ký ức. Một ngày nọ, một nam tử trẻ tuổi dẫn theo hai đứa trẻ chỉ cao đến đầu gối bước đến gõ cửa đại môn Linh Tiêu Tông, nói rằng hắn đến tìm mẫu thân của bọn trẻ. Phương Dao nhìn hai đứa nhỏ có dung mạo giống mình như đúc, bàn tay cầm kiếm khẽ run, cũng là lần đầu tiên trong đời nàng đánh rơi kiếm. Toàn bộ Linh Tiêu Tông đều chấn động vì chuyện này, ngay cả chưởng môn cũng phá lệ xuất quan sớm hơn dự định. Đúng lúc Linh Tiêu Tông đang tiến hành khảo nghiệm linh căn để tuyển chọn tân đệ tử, chưởng môn nhân tiện kiểm tra luôn hai đứa trẻ. Kết quả cho thấy bé trai là tuyệt phẩm đơn linh căn, còn bé gái lại sở hữu thể chất Huyền Âm ngàn năm hiếm gặp. Chưởng môn mừng như điên, lập tức nhận hai đứa trẻ này làm tôn nhi. Phương Dao không thể chấp nhận chuyện mình từng có tư tình với một phàm nhân, lại còn làm mẫu thân, trầm mặc hồi lâu mới quyết định thương lượng với nam tử ngồi bên cạnh: "Hay là chúng ta mỗi người nuôi một đứa?" Nam tử hơi nâng đôi mắt phượng, nhìn nàng nhỏ giọng nói: "Bọn trẻ đã quen có ta bên cạnh, buổi tối không thấy ta chúng sẽ khóc." Từ đó, một lớn hai nhỏ liền bám rễ tại Linh Tiêu Tông không chịu rời đi. Phương Dao đau đầu không thôi, cả đời nàng chỉ biết luyện kiếm, chưa từng có ai dạy nàng cách nuôi trẻ con. May mà phàm nhân kia rất tận tâm làm tròn vai người cha tốt, lại thêm các sư đệ sư muội thay phiên giúp nàng chăm sóc bọn trẻ. Nàng dạy kiếm thuật, nhị sư đệ rèn luyện thể lực, tam sư muội dạy luyện đan, còn tiểu sư đệ chỉ đạo trận pháp. Nhưng không được bao lâu, các sư đệ sư muội lần lượt từ chối tiếp tục dạy dỗ hai đứa trẻ. Phương Dao nghi hoặc hỏi nguyên do. Bọn họ đáp: "Bọn chúng học xong hết rồi." "Lại còn học một biết mười." "Tụi nhỏ làm tổn thương lòng tự trọng của bọn đệ quá." "..." Ở một góc khuất không ai thấy, cục bột nhỏ lặng lẽ kéo tay áo phụ thân, đôi mắt long lanh ngấn nước. "Phụ thân, khi nào con và ca ca mới có thể quay về vương thành, đuôi của con sắp không giấu nổi rồi..."

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Luyện Sai Tà Công, Pháp Tượng Thiên Địa
Luyện Sai Tà Công, Pháp Tượng Thiên Địa

Đoàn Vân xuyên đến một thế giới thần bí tràn ngập đủ loại tà dị pháp môn, không nghĩ tới hắn có thiên tư tu hành vạn người không được một. Về sau tự học thành tài, Đoàn Vân trước giờ không tàng tư, một lòng "vì dân" truyền võ thiên hạ. Ai ngờ... "Đoàn ma đầu hại ta! Hắn nói cái công pháp này thải âm bổ dương, bây giờ ta lại chỉ có thể ngồi xổm đi tiểu, ô ô..." "Bản này là ma đầu kia dạy, bây giờ ta không bị đòi mạng thì cũng giẫm phải phân, Thần Toán tiên sinh nói ta thiếu mất bảy thành khí vận." "Nhất định không được nghe Đoàn ma đầu nói! Vạn Diệu Cung tiên tử lúc đầu muốn nâng cung phi thiên, kết quả trong vòng một đêm nhập ma, biến thành yêu nữ, đây đều là tác phẩm của Đoàn lão ma!" ... Đoàn Vân rất là không hiểu, mình chỉ luyện chút võ, truyền chút công, ngẫu nhiên pháp thiên tượng địa một cái, làm sao lại trở thành một ma đầu tội lỗi chồng chất vậy? Vu oan ta quá mà! Công pháp giống nhau, tại sao ta luyện thì không có vấn đề? Là do các ngươi sai, không thể nào là do ta nha!

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Mở Tiệm Ăn Vặt Kiếm Tiền Dưỡng Oa
Mở Tiệm Ăn Vặt Kiếm Tiền Dưỡng Oa

Trải qua ba nghìn năm theo học vị Trù Thần Tiên giới, tay nghề nấu nướng của Hồn Hoa Mẫu Đơn đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa. Thế nhưng, con đường phi thăng thành tiên của cô lại vấp phải một trở ngại lớn: thiếu công đức! Không còn cách nào khác, hồn hoa đành phải xuống trần gian để làm việc tốt đổi lấy công đức... Xuyên đến hiện đại, Hồn Hoa Mẫu Đơn thấy mình trong thân xác một thiếu nữ nợ nần ngập đầu, chỉ còn vỏn vẹn 58 tệ trong ví WeChat và một gánh nặng đặc biệt - đứa em trai ba tuổi là Ma Vương chuyển thế! Cuộc sống sinh hoạt sau khi xuyên qua thực sự là một đống hỗn độn, hồn hoa quyết định vận dụng tài năng duy nhất mình có: nấu ăn. Một tiệm đồ ăn vặt nhỏ ra đời, bắt đầu sự nghiệp ẩm thực của cô ở nhân gian. Nghe nói Kiều tiểu thư định bày quầy bán đồ ăn vặt, bà chủ trọ thực sự cười đến suýt rụng răng: "Cái con bé giả vờ làm phú nhị đại đó mà biết làm đồ ăn thì heo nái còn biết leo cây." Đáp lại lời chế nhạo, một chiếc bánh thịt Kinh Đông da mỏng như giấy, béo ngậy được ném tới: "Cô có thể bắt đầu leo cây được rồi đấy." Bánh thịt Kinh Đông của Kiều tiểu thư nhanh chóng nổi tiếng ở phố ăn vặt Tam Hoa. Mùi thơm nức mũi, nhân thịt tươi mềm mọng nước, ngoài giòn trong mềm, vừa đưa vào miệng đã tan, hương thơm có thể bay tới tận cổng trường Trung học Phụ thuộc Sư phạm, ngay cả trong trường học cũng có thể ngửi thấy mùi hương thần tiên này. Gió lạnh buốt, trên quầy đồ ăn vặt, một bát canh lòng cừu nóng hổi tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, trên bếp lửa nhỏ sôi lục bục bốc hơi nóng, thực khách ăn thịt từng miếng lớn, uống canh từng bát lớn thật sảng khoái, đầu mũi còn có thể đổ mồ hôi. Ngay cả cậu em trai Ma Vương cũng không còn quấy phá, mỗi ngày chỉ còn bận tâm đến một vấn đề: "Hôm nay ăn gì?" Tiên bếp dám yêu dám hận VS Nhà văn lạnh lùng mắc chứng sạch sẽ, nam chính sẽ xuất hiện giữa chừng, tình cảm đơn giản ấm áp, truyện này chủ yếu lấy ẩm thực làm chủ đạo, đúng nghĩa là văn ăn cơm, xin yên tâm nhảy hố.

70000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Nhà Nghiên Cứu Khoa Học Bị Đại Lão Cưng Chiều Thành Tiểu Kiều Thê
Nhà Nghiên Cứu Khoa Học Bị Đại Lão Cưng Chiều Thành Tiểu Kiều Thê

Một nhà phát minh thiên tài của thế giới giữa các vì sao, vô tình được tái sinh vào năm 1975 theo lịch Hạ Châu, mở mắt ra đã thấy mình ở trong phòng thẩm vấn, tình hình vô cùng nguy cấp, chỉ chực bị kết án tử hình, Diệp Mộ vừa định lấy ra bản lĩnh thật sự để chuộc tội lập công, tự cứu lấy mạng mình. Ai ngờ vừa quay đầu đã bị người ta thông báo vô tội, còn không hiểu sao lại thành vợ của quân nhân, có thêm một người chồng là quân nhân? Nghĩ đến cuộc hôn nhân của thời đại này, một lần là cả đời... Diệp Mộ: ... Còn không bằng để cô tự cứu. Tống Ngạn Châu là tử thần nổi tiếng trong quân đội, bất kể nhiệm vụ nào nguy hiểm đến đâu, chưa từng thất bại, thể năng huấn luyện vượt xa một đám lính, tố chất quân sự thì khỏi phải bàn. Anh ta mặt lạnh lùng, nhưng cũng không chịu nổi sự van xin khổ sở của lão lãnh đạo mà anh ta từng kính trọng, đành phải làm bàn đạp cho nhà họ Diệp cứu Diệp Mộ ra, ôm quả bom hẹn giờ là Diệp Mộ vào người mình. Bị ép buộc kết hôn, tiền đồ bị ảnh hưởng, sự an ủi duy nhất của Tống Ngạn Châu chính là người vợ của mình, nghe nói là mắc chứng tự kỷ, chẳng khác gì khúc gỗ, không nói một lời, cũng không ra khỏi cửa, sẽ không gây rắc rối cho anh ta chứ. Anh ta vốn định coi như là nuôi trước một đứa con, nhưng không ngờ nuôi lâu ngày, bản thân mình lại lặng lẽ rung động. Chỉ là... vô tình phát hiện ra đủ loại bản vẽ mà cô ấy cất trong ngăn kéo, Tống Ngạn Châu im lặng. Tống Ngạn Châu: Vợ của anh, không phải chỉ đơn giản là mắc chứng tự kỷ chứ? ... Nghe nói có một số bệnh nhân tự kỷ thực ra là thiên tài? Điểm nổi bật: Không thích đấu đá giữa phụ nữ, nhân vật phản diện chỉ đơn giản là điểm mở đầu cốt truyện. Nếu cuốn sách này nhất định phải có khuynh hướng lập trường nào đó, thì chắc chắn là ở tư tưởng của nhân vật chính.

300000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Độc Ác Nam Phụ Là Nữ Cải Nam Trang
Độc Ác Nam Phụ Là Nữ Cải Nam Trang

Là con riêng của nhà họ Thẩm, Thẩm Tuyển vốn xảo quyệt, dã tâm rực cháy nhưng lại giỏi nhẫn nhịn. Để có thể bước chân vào quan trường, hắn buộc phải chịu đựng sự khinh thường và sỉ nhục từ đệ đệ mang danh chính thống, kẻ được thừa kế tước vị. Thế nhưng, sau một thời gian dài nhẫn nhục, hắn chợt nhận ra những hành động sỉ nhục kia dường như không đơn giản như những gì hắn thấy. Hắt rượu lên người hắn? Thực ra trong rượu có độc. Bắn chết con ngựa của hắn? Thực ra con ngựa đó có vấn đề. Bề ngoài tỏ ra khinh miệt hắn, nhưng thực chất lại luôn âm thầm tạo cơ hội cho hắn. Thẩm Tuyển bỗng cảm thấy đệ đệ này dường như không đáng ghét như hắn nghĩ, thậm chí còn có vài phần... --- Thẩm Phượng Chương xuyên vào một nhân vật nam phụ phản diện ác độc, nhưng thực chất lại là nữ giả nam trang. Vừa mở mắt ra nàng đã thấy nam chính – kẻ tương lai sẽ nắm quyền khuynh đảo thiên hạ đang bị chính mình dẫn người bao vây, đánh cho thừa sống thiếu chết trong một con hẻm nhỏ. Nhìn khuôn mặt tuấn tú nhưng nhếch nhác kia, nàng dứt khoát bồi thêm một cú đá nữa. Từ đó, nàng một tay hành hạ nam chính, một tay âm thầm giúp đỡ hắn theo yêu cầu của hệ thống, chỉ chờ đến trước khi hắn đăng cơ Hoàng Đế là có thể rút lui an toàn. Nhưng ai ngờ nam chính lại ra tay trước! Giữa vòng vây của tinh binh, để tránh bị xử trảm, Thẩm Phượng Chương quyết đoán tự kết liễu. Thế nhưng ngay khoảnh khắc nàng định ra tay, nam chính lại nhanh hơn một bước đoạt lấy con dao, bình tĩnh nhìn nàng chậm rãi nói: “Ta biết ngươi làm tất cả những chuyện đó... Thật ra là vì thầm mến ta.” Thẩm Phượng Chương: ??? --- Tiểu kịch trường: Thiên hạ đều biết, khi bệ hạ còn là rồng mắc cạn, Thủy Hưng Quận Công – Thẩm Phượng Chương đã tận lực khinh nhục hắn đủ điều. Nay bệ hạ đăng cơ, để làm hài lòng hoàng thượng, Thẩm Phượng Chương chắc chắn phải chết! Cả triều đình đồng loạt dâng sớ luận tội, quan viên các cấp cũng ra sức gây khó dễ. Thế nhưng, từng bản tấu chương buộc tội cứ dâng lên hết ngày này qua ngày khác, bệ hạ lại chưa từng hạ một câu phán quyết. Mãi cho đến một ngày, khi Thẩm Phượng Chương thượng tấu xin bệ hạ lập hậu, hoàng thượng đột nhiên ném tấu chương xuống đất, ánh mắt lạnh lẽo, gằn từng chữ: "Ngươi lại không chịu gả! Thẩm Phượng Chương, vậy ngươi bảo trẫm phải lập ai? --- Lưu ý trước khi đọc: 1. Nữ giả nam trang, kẻ thù hóa tình nhân. 2. Nam nữ chính đều không phải người tốt, ai cũng đầy thủ đoạn, không ai là "trà xanh" vô hại. Không có quan hệ huyết thống. 3. Nam chính là một kẻ đầy dã tâm, ngoài cười trong không đáng tin, bản chất là một đóa "hắc liên hoa" ngầm tính toán. Nữ chính không đi theo lẽ thường, suy nghĩ quái dị, làm việc luôn trái với mong đợi của người khác.

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Khang Hi Gia Tiểu Sủng Phi
Khang Hi Gia Tiểu Sủng Phi

Một sớm tỉnh lại, Dung Nguyệt bỗng xuyên không, trở thành một phi tần nhỏ bé, yếu ớt, không được sủng ái trong hậu cung rộng lớn của Khang Hi. Ba năm trôi qua, nàng vẫn chỉ là một tiểu đáp ứng mờ nhạt, chẳng ai thèm để ý. Nàng ngồi thở dài, cảm thán: Cuộc đời còn có thể khổ hơn được nữa không đây?! Nhưng không cam chịu số phận, Dung Nguyệt quyết tâm thay đổi cuộc đời. Nàng bắt đầu lên kế hoạch cho con đường tranh sủng. Mộng tưởng: Trở thành một thế hệ sủng phi được cả hậu cung kính nể! Một ngày nọ, Khang Hi nghe nói về tham vọng này, liền đến hỏi: “Ái phi, nghe nói ngươi mộng tưởng trở thành sủng phi của trẫm. Có thể nói cho trẫm vì sao không?” Dung Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười: “Hoàng Thượng muốn nghe lời nói dối, hay là sự thật?” Khang Hi hứng thú hỏi: “Lời nói dối thì thế nào, sự thật thì ra sao?” Dung Nguyệt đáp: “Lời nói dối chính là: Hoàng Thượng anh minh thần võ, tuấn tú bất phàm. Thần thϊếp vừa nhìn thấy đã lập tức say mê, khuynh đảo tâm can!” Khang Hi nghe xong rất hài lòng, gật gù khen ngợi. Rồi hỏi tiếp: “Vậy còn sự thật?” (Trong lòng nghĩ thầm: Lời nói dối đã hay như thế, sự thật chắc chắn sẽ càng tuyệt vời hơn.) Dung Nguyệt nhìn Khang Hi, bình thản đáp: “Nghe nói sủng phi có thể ăn cơm no, muốn ăn gì thì ăn nấy.” Khang Hi sững người, sắc mặt tối sầm lại: “... Câu sự thật này nghe còn không hay bằng lời nói dối đâu!”

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Xuyên Về Thập Niên 70: Trọng Sinh Trở Thành Đoàn Sủng
Xuyên Về Thập Niên 70: Trọng Sinh Trở Thành Đoàn Sủng

Thập niên bảy mươi, Thẩm Tri Hạ tin lầm vào tên cặn bã, ăn cắp hết tài sản của gia đình rồi bỏ trốn cùng anh ta, nhưng cuối cùng lại bị bỏ rơi, chết thảm ở nơi đất khách quê người. Thế kỷ hai mươi mốt, học bá thiên tài Thẩm Tri Hạ mang theo không gian trăm tỷ trọng sinh trở về, thay thế nguyên chủ sống lại một đời. Đời này, cô tuyệt đối không thể sống yếu đuối như thế! Cô muốn thay đổi số phận bi thảm của người nhà, dẫn dắt gia đình phát tài phát lộc trong thời đại thiếu thốn vật tư, từng bước đi lêи đỉиɦ cao cuộc đời. Đối tượng cặn bã? Cút xa một chút cho tôi! Thẩm Tri Hạ: Này! Anh chàng đẹp trai kia! Đợi đã! Anh còn...

250000 Giỏ hàng Giỏ hàng