Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Điền VănDị NăngHEHiện ĐạiNữ CườngNữ PhụTrọng Sinh

[Trọng sinh + thiên tai + tích hàng + hướng ngày thường + có CP + có đồng đội + thú cưng + cầu sinh.] Bị bỏ rơi, bị ngược đãi, bị phản bội, Giang Phỉ chết thảm vào năm thứ tư của mạt thế nhưng không ngờ ông trời lại cho cô một cơ hội trọng sinh, trở về hai tháng trước mạt thế, ràng buộc với hệ thống siêu thị nuốt vàng, chỉ cần đủ lượng vàng là có thể mở khóa các khu vực lớn của siêu thị, sở hữu số vật tư vô cùng vô tận. Bão, mưa lũ, nạn sâu bệnh, cực hàn, nhiệt độ cao, virus, động đất, mưa acid, đêm vĩnh viễn... Mạt thế giáng xuống, Giang Phỉ vừa tích hàng vừa mở khóa các khu vực lớn trong siêu thị, hoàn toàn không lo lắng vấn đề vật tư, thế cho nên... Người cha cặn bã đã từng bỏ rơi cô lập tức hư tình giả ý: Con gái ngoan đi đường vất vả rồi, đưa lương thực cho cha đi, cha sẽ bảo quản thay con. Người thân đã từng ngược đãi cô mặt dày vô sỉ: Giang Phỉ, chúng ta chính là người một nhà nên cùng chia sẻ toàn bộ tài nguyên. Bạn thân cũ và tra nam đã phản bội cô vẫy đuôi nịnh bợ: Giang Phỉ, cầu xin cậu cho tớ một hớp nước thôi. Đối với chuyện này, Giang Phỉ đang trải qua cuộc sống thoải mái lạnh lùng đáp: Hay là mấy người tự quyết định xem ai chết đầu tiên đi? Trong mấy năm mạt thế, Giang Phỉ đã nhìn thấy đủ loại dáng vẻ thế gian, lại có người xuyên qua mưa bão nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô, nói với vẻ mặt lưu luyến: A Phỉ, chúng ta đợi đến khi ánh sáng tới...

280000

934 chương

Truyện cùng tác giả

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng
Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng
Tiểu Tiền Tiền

[Trọng sinh + thiên tai + tích hàng + hướng ngày thường + có CP + có đồng đội + thú cưng + cầu sinh.] Bị bỏ rơi, bị ngược đãi, bị phản bội, Giang Phỉ chết thảm vào năm thứ tư của mạt thế nhưng không ngờ ông trời lại cho cô một cơ hội trọng sinh, trở về hai tháng trước mạt thế, ràng buộc với hệ thống siêu thị nuốt vàng, chỉ cần đủ lượng vàng là có thể mở khóa các khu vực lớn của siêu thị, sở hữu số vật tư vô cùng vô tận. Bão, mưa lũ, nạn sâu bệnh, cực hàn, nhiệt độ cao, virus, động đất, mưa acid, đêm vĩnh viễn... Mạt thế giáng xuống, Giang Phỉ vừa tích hàng vừa mở khóa các khu vực lớn trong siêu thị, hoàn toàn không lo lắng vấn đề vật tư, thế cho nên... Người cha cặn bã đã từng bỏ rơi cô lập tức hư tình giả ý: Con gái ngoan đi đường vất vả rồi, đưa lương thực cho cha đi, cha sẽ bảo quản thay con. Người thân đã từng ngược đãi cô mặt dày vô sỉ: Giang Phỉ, chúng ta chính là người một nhà nên cùng chia sẻ toàn bộ tài nguyên. Bạn thân cũ và tra nam đã phản bội cô vẫy đuôi nịnh bợ: Giang Phỉ, cầu xin cậu cho tớ một hớp nước thôi. Đối với chuyện này, Giang Phỉ đang trải qua cuộc sống thoải mái lạnh lùng đáp: Hay là mấy người tự quyết định xem ai chết đầu tiên đi? Trong mấy năm mạt thế, Giang Phỉ đã nhìn thấy đủ loại dáng vẻ thế gian, lại có người xuyên qua mưa bão nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô, nói với vẻ mặt lưu luyến: A Phỉ, chúng ta đợi đến khi ánh sáng tới...

280000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Truyện liên quan

Vu Nữ Xuyên Thành Con Nuôi Hào Môn
Vu Nữ Xuyên Thành Con Nuôi Hào Môn

Đây là ký chủ thứ ba mà hệ thống số 009 tiếp quản. Trước mắt nó là một thiếu nữ, làn da trắng như tuyết, môi hồng như anh đào, mềm mại động lòng người. Nhưng hệ thống không hề dao động. Nó đã chuẩn bị đầy đủ những hình phạt nghiêm khắc nhất để buộc cô phải hoàn thành cốt truyện. Hệ thống nói: [Hiện giờ cô đang ở trong một quyển tiểu thuyết cẩu huyết kiểu cũ. Năm nay cô 16 tuổi. Cô là thiên kim giả của gia đình hào môn họ Giang, từ nhỏ đã xấu xa tận xương tủy. Còn trẻ mà đã tìm mọi cách quyến rũ anh ruột nữ chính, anh họ nữ chính, bạn thân của nữ chính, thậm chí cả người mà nữ chính thầm mến. Cô muốn cướp hết mọi thứ thuộc về nữ chính. Kết cục, cô bị nhà họ Giang vạch trần thân phận, đuổi ra khỏi nhà, lang thang đầu đường xó chợ, rơi vào bóng tối và chết thảm. Cô chính là vai nữ phụ pháo hôi bị mọi người căm ghét nhất trong truyện này.] Hệ thống nhấn mạnh: [Cô có đang nghe tôi nói không?] Hệ thống: [Cô đang làm gì vậy?] Thiếu nữ đáp: "Vẽ vòng tròn." Hệ thống: [Vẽ vòng tròn làm gì?] Thiếu nữ: [Triệu hồi mà.] Tên cô là A Tích, vốn là vu nữ của một quốc gia cổ xưa. Linh hồn lạc tới nơi này, cô nghĩ ngợi một chút rồi bắt đầu triệu hồi đám Ma Vương. Có kẻ mọc cánh xương dài thượt, có kẻ từ vực sâu biển cả trồi lên, có kẻ hóa thành rồng trên đỉnh cửu trùng sơn... Sức mạnh của chúng đủ sức hủy diệt cả thế giới này. Hệ thống tái mặt: [Cô muốn làm gì? Mau dừng lại! Cô định hủy diệt thế giới này sao?] Thiếu nữ vô tội hỏi: ? Thiếu nữ: "Không phải đâu, tôi chỉ đang thiếu một người lau chân cho mình, một người bưng nước cho mình và một người kể chuyện cho tôi nghe trước khi ngủ thôi mà..." Hệ thống: [?] Dùng mấy thứ khủng khϊếp đó — không, phải gọi là Ma Vương — chỉ để lau chân, bưng nước, kể chuyện ngủ? ... Ngày đầu tiên A Tích xuyên tới, nguyên chủ vừa mới tỏ tình thất bại. Anh họ nữ chính lạnh giọng mắng cô: "Không biết xấu hổ, nhà họ Giang dạy dỗ cô kiểu gì vậy?" Theo nguyên tác, cô phải chịu nhục nhã trước mặt mọi người, sau đó nhẫn nhịn nói "không sao đâu", rồi lại càng thêm căm hận nữ chính. Nhưng A Tích nghiêng đầu: "Không ai được phép nói với tôi như vậy." Tối hôm đó, anh họ nữ chính về nhà thì bị cha mình lôi ra đánh một trận tơi bời. Ngày thứ tư A Tích xuyên tới, nam chính và phản diện đánh nhau, gục ngay bên chân cô. Theo cốt truyện, cô phải chạy tới đỡ nam chính dậy. Nhưng A Tích thẳng thừng giẫm lên mặt nam chính một cái. Hệ thống: [? Sao cô lại làm vậy?] A Tích ngơ ngác: "Hả? Nhưng Đại Hộ Pháp của tôi bảo rằng, đáng ra bọn họ phải quỳ rạp dưới chân tôi mà?" ... Khi anh họ nữ chính lên mạng bêu riếu, kể lể con nhỏ thiên kim giả kia xấu xa thế nào, chiếm tổ quạ thế nào. Thì ngoài đời A Tích đã giành luôn chức vô địch cưỡi ngựa toàn quốc, vô địch bắn cung toàn quốc... Sau lễ trao giải, đích thân ông trùm – nhà tài trợ cuộc thi là Ân Lĩnh – tiễn cô rời đi, còn ông trùm Diệp Đức Minh thì tự mình mở cửa xe cho cô... Thân phận của cô gái lập tức trở thành đề tài bí ẩn được cả mạng xã hội sục sôi bàn tán. Chuyện thường ngày của các Ma Vương cùng nhau nuôi nhóc, trưởng thành rồi yêu nhau.

120000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Nữ Phụ Ác Độc, Dựa Vào Huyền Học Phản Kích
Nữ Phụ Ác Độc, Dựa Vào Huyền Học Phản Kích

Vân Quán Nguyệt xuyên vào vai nữ phụ ác độc, mở màn đã tham gia cuộc thi livestream. Đối thủ từng bước ép sát, định giẫm lên máu thịt cô để leo lên cao. Vân Quán Nguyệt mỉm cười: “Tôi chỉ biết chút huyền học thôi mà!” “Cô biết thôi miên à? Tôi có thể dùng thuật rút hồn để xem ký ức.” “Cô biết liệu pháp điện à? Tôi dùng lá bùa trấn áp tà ma hại người!” “Cô biết đọc suy nghĩ sao? Tôi bấm ngón tay tính toán, lập tức vạch trần bí mật kinh thiên động địa của đối thủ.” Những kẻ ác mà pháp luật không thể trừng trị, Vân Quán Nguyệt lập tức mở đàn cầu hồn ngay trên sóng livestream để xét xử. Bác sĩ từ khắp các nước bắt đầu nghi ngờ chuyên môn của mình. Khán giả thì bị loạt chiêu trò của Vân Quán Nguyệt khiến da đầu tê dại. Đối mặt với phản ứng này, cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. Đại gia hào môn: “Cầu xin đại sư xem phong thủy giúp tôi!” Ngôi sao đình đám: “Xin đại sư đuổi giùm con quỷ nhỏ!” Chuyên gia điều tra: “Phiền đại sư triệu hồn nạn nhân hỏi manh mối hung thủ!” Cuối cùng, người đàn ông có gương mặt đẹp trai nhếch môi cười, Thương Nghiên Lễ: “Vợ tôi chính là đại sư lợi hại nhất!”

170000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Đại Lão Y Tu Trùng Sinh Đoạt Lại Khí Vận
Đại Lão Y Tu Trùng Sinh Đoạt Lại Khí Vận

Thẩm Nhu đưa tiễn phu quân lên kinh dự thi, hắn đỗ Trạng Nguyên nhưng lại dẫn về một người thiếp xinh đẹp. Trạng nguyên lang phu quân nói rằng người con gái kia đã có ân với hắn, mong A Nhu chấp thuận, còn người thiếp xinh đẹp kia lại nói dù xuất thân cao quý nhưng không muốn tranh giành vị trí chính thất, nguyện làm vợ lẽ hầu hạ Trạng Nguyên lang suốt đời. A Nhu hoang mang lo sợ, cuối cùng bị mẹ chồng thuyết phục, cùng mẹ chồng và chồng trở về kinh thành. Nàng lo toan việc nhà cho chồng, chứng kiến cảnh chồng và người thiếp ân ái mặn nồng, sinh con nối dõi. Còn nàng thì buồn bã u uất, chưa đến tuổi 30 đã qua đời. Sau khi chết, A Nhu mới biết mình không phải bệnh mà chết, mà là bị mẹ chồng cùng ả thiếp của chồng hạ độc. Nàng hiểu ra việc mẹ chồng đến cầu thân trước kia chẳng qua chỉ là vì muốn chiếm đoạt vận khí của nàng. Sau khi chết, A Nhu bị chôn ở phần mộ tổ tiên nhà chồng, tiếp tục dùng máu thịt của mình để bồi đắp vận khí cho cả gia tộc kẻ thù. Trong suốt mấy thập kỷ sau đó, A Nhu chứng kiến gia đình kẻ thù giàu sang quyền thế ngập trời. Nàng ngỡ rằng cuối cùng cũng được đầu thai chuyển kiếp, nào ngờ lại bước chân vào tiên giới, trở thành một y tu. Thời gian lặng lẽ trôi qua hàng trăm năm. Đến khi A Nhu dần quên đi những chuyện xưa cũ, Nàng đột nhiên quay trở lại khoảnh khắc Trạng Nguyên lang mang theo người thiếp xinh đẹp kia trở về.

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Mạt Thế: Ta Làm Ruộng Cứu Vớt Thế Giới
Mạt Thế: Ta Làm Ruộng Cứu Vớt Thế Giới

Năm thứ mười của thời kỳ mạt thế, từng đàn tang thi hung hãn xé toạc phòng tuyến, tràn vào căn cứ an toàn cuối cùng. Nền văn minh nhân loại chính thức sụp đổ. Sống lại vào thời điểm một tháng trước ngày tận thế, Chu Văn Văn lập tức kích hoạt không gian dị năng của mình. Bên trong không gian là một thế giới khác: thác nước linh thiêng cao ngất đổ xuống từ vách núi ba nghìn thước, rừng cây dị năng xanh tốt trải dài hàng trăm dặm, đất đai màu mỡ tựa chốn Bồng Lai rộng hàng vạn mẫu, cùng với đó là hàng ngàn khoảnh ao hồ nuôi đầy cá tôm. Lần này, cô quyết tâm phải cứu lấy thế giới, bắt đầu bằng việc công khai thông tin về thảm họa tận thế sắp xảy ra. Từ đó, những câu chuyện khó tin bắt đầu lan truyền: Một vị lãnh đạo cấp cao từng kể lại: “Có một ngày, một tờ giấy lạ bất ngờ rơi trúng mặt tôi, trên đó viết rằng... thế giới sắp đến hồi kết.” Các chỉ huy căn cứ thì tấm tắc: “Bỏ ra một vạn tinh hạch để đổi lấy một mẫu vườn cây ăn quả được thúc đẩy sinh trưởng thần tốc, thật sự quá hời!” Những người sống sót từng trải qua cơn đói khát cùng cực thì truyền tai nhau: “Kiểu trả thù tàn nhẫn nhất mà chúng tôi từng thấy, chính là bị người ta dùng những quả nho to như nắm đấm ném vào mặt!” Ngay cả bác bảo vệ già ở một căn cứ cũng tự hào khoe: “Thấy bụi cỏ nhỏ xíu bên cạnh tôi không? Nghe nói chỉ huy đã phải bỏ ra cả trăm triệu tinh hạch mới có được nó đấy!” Và đâu đó, một Tang Thi Hoàng từng là nỗi khϊếp sợ của nhân loại, sau khi sống lại cũng thầm thì: “Đời này, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.” Giữa lúc Chu Văn Văn đang thắng lớn, thu hoạch tinh hạch đến mỏi tay, cô muộn màng nhận ra một điều kỳ lạ: Đám tang thi ở kiếp này, vốn dĩ phải hung hãn nhe nanh múa vuốt, sao lại dần trở nên... kỳ quái và có chút đáng yêu thế nhỉ?

140000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Đoàn Tàu Sinh Tồn, Cướp Lấy Thân Phận Người Chơi
Đoàn Tàu Sinh Tồn, Cướp Lấy Thân Phận Người Chơi

Khương Khải sống lại, trở về ba ngày trước khi thảm họa giá rét ập xuống quê hương Xuân Thành của cô. Theo đó, trong suốt một tháng ròng, toàn bộ Xuân Thành sẽ bị một thế lực vô hình phong tỏa, người bên trong không thể ra, người bên ngoài không thể vào. Một tháng sau, phong tỏa được hủy bỏ, cái lạnh thấu xương cũng kết thúc nhưng Xuân Thành đã biến thành một bãi tha ma khổng lồ, xác người la liệt, cảnh tượng vô cùng thê thảm. Chỉ có Khương Khải biết, nguyên nhân là do Xuân Thành bị một trò chơi mang tên “Chuyến Tàu Vô Tận” chọn làm phó bản. Trong một tháng đó, mười vạn người chơi được đưa đến Xuân Thành tham gia thử thách sinh tồn kéo dài một tháng. Cũng chính những người chơi này đã ra sức vơ vét tài nguyên của thành phố, tàn sát người dân bản địa, chỉ để hoàn thành nhiệm vụ và thỏa mãn thú tính của mình. Và đây mới chỉ là sự khởi đầu. Sau Xuân Thành, nhiều nơi khác trên hành tinh Xanh sẽ lần lượt trở thành phó bản, đối mặt với những thảm họa còn khủng khϊếp hơn, cùng với những người chơi cấp cao và tàn bạo hơn. Trong mắt những người chơi này, người dân bản địa chẳng khác nào đám NPC kiến cỏ. Trước thảm họa, người dân bản địa hoàn toàn không có sức chống cự. Để thay đổi tương lai tăm tối này, Khương Khải quyết định báo cáo toàn bộ sự việc về trò chơi này cho chính phủ. --- Giới lãnh đạo cấp cao của nước C nhận được một tin tức kinh hoàng: Toàn cầu sẽ dần trở thành phó bản của một trò chơi sinh tồn và phó bản đầu tiên sẽ mở ra tại Xuân Thành. Nhà nước bí mật điều động một lượng lớn vật tư chống rét vào Xuân Thành, đồng thời khẩn cấp điều động vô số binh lính tinh nhuệ, cải trang thành dân thường trà trộn vào thành phố. Ba ngày sau, mười vạn người chơi đột nhiên xuất hiện, Xuân Thành bị một thế lực vô hình phong tỏa, cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh. Bộ chỉ huy Xuân Thành thông qua hệ thống camera giám sát dày đặc trên toàn thành phố, theo dõi sát sao hành động của những người chơi hung hãn, tàn ác này, lực lượng tinh nhuệ bí mật bắt đầu hành động. “Nhiệm vụ của chúng ta là: Thứ nhất, bảo vệ người dân Xuân Thành khỏi sự tấn công của người chơi. Thứ hai, bảo vệ người dân Xuân Thành vượt qua thảm họa giá rét. Thứ ba, chiếm đoạt thân phận của người chơi, thay thế họ quay trở lại chuyến tàu vô tận, đến các phó bản khác để giành lấy cơ hội, tài nguyên, công nghệ, làm cho đất nước, hành tinh Xanh trở nên hùng mạnh, sẵn sàng đối phó với những thử thách lớn hơn sau này!”

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Hóa Thân Của Ta Đang Trở Thành Boss Cuối
Hóa Thân Của Ta Đang Trở Thành Boss Cuối

Sau hơn mười năm sống một cuộc đời bình lặng và tầm thường, một đêm nọ, Cơ Minh Hoan bỗng thức tỉnh một loại dị năng: có thể “tạo nhân vật game ngay trong thế giới thực”. Mỗi nhân vật lại sở hữu nhiệm vụ chính tuyến và cây kỹ năng riêng biệt. Từ đó trở đi, hắn như mất phanh — liên tục tạo nhân vật mới ngoài đời thật, khai mở kỹ năng, bồi dưỡng hệ thống... Chỉ cần tăng độ nổi tiếng của nhân vật, sức mạnh thực tế của nhân vật ấy sẽ tăng theo. Vì vậy, hắn bắt đầu làm loạn khắp nơi, dùng đủ mọi chiêu trò để thu hút sự chú ý, chẳng khác nào một cái que quậy tung chuồng heo giữa cuộc giằng co bất tận của các siêu anh hùng và các siêu phản diện. Đến khi chợt nhận ra, Cơ Minh Hoan đang ngồi trên mặt trăng, nhìn xuống toàn bộ Lam Tinh đầy thương tích, phía sau là cả một dàn nhân vật do chính hắn tạo ra — tất cả đã được luyện đến cấp tối đa. Hắn chỉ biết thở dài vô tội: “Lúc đầu ta thật sự không định hủy diệt thế giới mà!”

120000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Thập Niên 90: Lắng Nghe Tiếng Lòng Của Động Vật [Phá Án]
Thập Niên 90: Lắng Nghe Tiếng Lòng Của Động Vật [Phá Án]

Năm 1995, Hạ Mộc Phồn tốt nghiệp trường cảnh sát, được phân đến đồn công an đường An Bình làm một cảnh sát nhỏ. Đường An Bình, đường như tên, đồn cảnh sát bình yên, đám cảnh sát rảnh đến mức lười biếng. Lần thứ nhất ra quân là vào tháng bảy, giúp phú bà tìm kiếm chó Poodle mất tích. Các đồng nghiệp vô cùng vui vẻ lên đường: Cuối cùng cũng có cơ hội thân thiết giữa cảnh sát và nhân dân rồi. Hạ Mộc Phồn gọi một cái, con chó Poodle nhỏ chạy về. Hạ Mộc Phồn nhìn ánh mắt mất mác của đồng nghiệp trong đồn cảnh sát, từ nhỏ cô đã nghe hiểu được tiếng lòng động vật chỉ vào thùng rác màu lam cách đó không xa: Nơi đó có vài thứ vụn vặt, tràn ngập mùi máu tươi. Từ đó, đồn công an đường An Bình không còn an bình nữa.

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Thập Niên 60: Khu Tập Thể Dựa Vào Tôi Để Hóng Chuyện
Thập Niên 60: Khu Tập Thể Dựa Vào Tôi Để Hóng Chuyện

Một giây trước, Tiêu Bảo Trân còn đang vật lộn giữa tận thế để cứu người. Giây tiếp theo, cô đã xuyên không về những năm 1960. Ký ức chợt ùa về, cô nhớ ra từng đọc trong một cuốn tiểu thuyết rằng mình chính là vị hôn thê của nam chính, đồng thời là em họ của nữ chính. Một nhân vật bị gán mác "chướng ngại vật tình yêu", số phận sớm muộn cũng sẽ trở thành pháo hôi, bị đào thải khỏi câu chuyện. Theo nguyên tác, chẳng bao lâu nữa cô sẽ bị nam chính hủy hôn. Vì quá xấu hổ, không còn mặt mũi nhìn ai, cuối cùng cô đã chọn cách nhảy sông ƚự ʋẫɳ. Tiêu Bảo Trân nói: "Nhảy sông á? Không đời nào! Mình phải sống cho ra trò!" Sau đó, nhờ người mai mối làm mối lái, cô kết hôn với Cao Kính – một công nhân cốt cán của nhà máy, mồ côi cha mẹ, là tấm gương lao động tiêu biểu. Họ trở thành vợ chồng cách mạng, chuyển về sống trong khu tập thể và vô tình trở thành hàng xóm của nam nữ chính. Từ đó, ngày nào cũng gặp nhau. Khu tập thể vốn yên bình, mọi người đồng lòng phấn đấu để giành danh hiệu "Ngõ văn minh". Nghe nói Tiêu Bảo Trân biết y thuật, cả sân đều nhao nhao khuyên: “Bảo Trân, hay cô khám bệnh cho mọi người trong sân đi? Coi như góp sức vì danh hiệu ‘Ngõ văn minh’ ấy mà!” Tiêu Bảo Trân mỉm cười: “Cũng chỉ là tiện tay giúp đỡ, tất nhiên là được rồi!” Không ngờ, khu tập thể này lại chẳng hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Một lần, Tiêu Bảo Trân nhìn cô vợ trẻ suốt ngày ở nhà bế con, thản nhiên nói: “Cô đang mang thai, hơn bốn tháng rồi.” Mọi người sững sờ: “Cái gì cơ? Chồng cô ấy đi công tác ba năm chưa về mà!” Lần khác, cô ngồi trước bà cụ đã nằm liệt giường nhiều năm, chau mày nói: “Bà hoàn toàn không bệnh gì cả. Thân thể khỏe mạnh, chạy một mạch từ đầu đông sang cuối tây thành phố cũng không sao.” Cả sân bàng hoàng: “Trời ơi! Hóa ra bà cụ này giả vờ nằm liệt để hành hạ con dâu!” Còn có lần, cô liếc nhìn gã đàn ông hay khoe khoang chuyện bạo lực gia đình, khẽ nhếch môi: “Anh bị bệnh X mà còn tự hào cái gì?” Mọi người sợ hãi nhìn nhau: “Trời đất ơi! Vợ anh ta vừa mới sinh con mà!” Cuối cùng, danh hiệu "Ngõ văn minh" thì không đạt được, nhưng khu tập thể lại chưa bao giờ náo nhiệt đến thế. Mọi người thi nhau hóng chuyện, tinh thần phấn khởi, chẳng ai nỡ bỏ lỡ. “Bảo Trân ơi, khi nào cô rảnh khám sức khỏe toàn khu đi nhé! Tụi tôi tuyệt đối không phải tò mò đâu, chủ yếu là vì quan tâm đến sức khỏe thôi mà!”

120000 Giỏ hàng Giỏ hàng