Tu Tiên Chính Là Cướp Tiền

Tu Tiên Chính Là Cướp Tiền

Ngôn TìnhCổ ĐạiSảng VănTiên hiệpTu Chân

Liên Mộ là một người tu tiên hiện đại, vào ngày độ thiên kiếp, nàng không cẩn thận mà thất bại nên gặp phải cắn trả, khi tỉnh dậy thì nàng đã sống lại. Tình cờ, nàng sống lại trên thân xác của một tiểu cô nương có linh căn tắc nghẽn, trên người không có được một đồng tiền, tiểu cô nương này là đệ tử ngoại môn bị loại ra từ Quy Tiên Tông, dựa vào quét dọn bậc thang của tiên môn mà sống. Liên Mộ kiếp trước đã tu luyện tới đại đạo viên mãn: “Không phải chỉ bắt đầu lại từ đầu thôi sao? Chuyện này có gì khó!” Nhưng cho đến khi bước vào Quy Tiên Tông lần thứ hai, nàng mới phát hiện: Bắt đầu lại từ đầu ở thế giới này, cái nàng thiếu không phải là kỹ thuật hay kinh nghiệm, mà là tiền. Nàng là một kiếm tu, lại nghèo tới mức ngay cả một thanh kiếm cũng không mua nổi, nhưng sau khi đúc lại thành tam linh căn, đan điền bị tổn thương, thân thể tả tơi, cần mời đan tu và khí sư chuyên môn tới giúp đỡ, phải tiêu một số tiền lớn. Để có thể tiếp tục tu luyện và tiêu ít tiền, nàng không thể không lén đổi nghề, dứt khoát tự học luyện đan luyện khí, tự cung tự cấp. Ban đầu, mọi người đối xử với Liên Mộ... Tôn trưởng: “Đệ tử kiếm tu này không làm việc đàng hoàng, cả ngày đều chơi bời lêu lổng, thật làm người ta tức giận.” Sư huynh kiếm tu: “Tam linh căn này đúng là vô dụng, rốt cuộc có thể làm được gì? Ngay cả thể tu cũng chê thừa thải!” Các đan tu: “Ai có thể nói với ta, tại sao nàng ta không làm việc mà lại chạy tới Dẫn Hương Phong của chúng ta không?” Khí sư: “Hóa ra không chỉ phong của chúng ta gặp họa, vậy ta yên tâm rồi.” Nhưng sau đó, trong trận đấu tiên môn, ma thú cao cấp náo loạn, các tông môn bị đánh cho trở tay không kịp, mọi người đều hoảng loạn. Chỉ có duy nhất một kiếm tu áo xanh của Quy Tiên Tông cưỡi cây chổi bay “vυ"t” ra, tay trái cầm bùa, tay phải cầm kiếm, dùng mấy đá đạp chết luôn ma thú. Mọi người: “???” Trong trận đấu tiên môn nào đó, Liên Mộ bị cô lập, chỉ có một thân một mình. Những người khác: “Lần này chắc bị loại rồi chứ!” Sau đó bọn họ trơ mắt nhìn nàng móc lò luyện đan và bệ rèn cực phẩm ra, tay nặn đan dược cao cấp, tiện tay sửa luôn được linh khí đỉnh cấp. Tứ đại tông môn kinh hãi: “Rốt cuộc người này làm gì vậy?” Sau khi Liên Mộ đi ra, nhún vai bất lực nói: “Xin lỗi, ta quá nghèo, chỉ có thể cái gì cũng học một ít. Mặc dù ta biết luyện đan rèn khí, nhưng ta vẫn là một vị kiếm tu kiên định.” Mọi người: “...” Thì ra tam linh căn của một người không phải là tam linh căn thuần túy, mà là tam thiên linh căn tổ hợp.

300000

1056 chương

Truyện cùng tác giả

Tu Tiên Chính Là Cướp Tiền
Tu Tiên Chính Là Cướp Tiền
Minh Ngọc Kính

Liên Mộ là một người tu tiên hiện đại, vào ngày độ thiên kiếp, nàng không cẩn thận mà thất bại nên gặp phải cắn trả, khi tỉnh dậy thì nàng đã sống lại. Tình cờ, nàng sống lại trên thân xác của một tiểu cô nương có linh căn tắc nghẽn, trên người không có được một đồng tiền, tiểu cô nương này là đệ tử ngoại môn bị loại ra từ Quy Tiên Tông, dựa vào quét dọn bậc thang của tiên môn mà sống. Liên Mộ kiếp trước đã tu luyện tới đại đạo viên mãn: “Không phải chỉ bắt đầu lại từ đầu thôi sao? Chuyện này có gì khó!” Nhưng cho đến khi bước vào Quy Tiên Tông lần thứ hai, nàng mới phát hiện: Bắt đầu lại từ đầu ở thế giới này, cái nàng thiếu không phải là kỹ thuật hay kinh nghiệm, mà là tiền. Nàng là một kiếm tu, lại nghèo tới mức ngay cả một thanh kiếm cũng không mua nổi, nhưng sau khi đúc lại thành tam linh căn, đan điền bị tổn thương, thân thể tả tơi, cần mời đan tu và khí sư chuyên môn tới giúp đỡ, phải tiêu một số tiền lớn. Để có thể tiếp tục tu luyện và tiêu ít tiền, nàng không thể không lén đổi nghề, dứt khoát tự học luyện đan luyện khí, tự cung tự cấp. Ban đầu, mọi người đối xử với Liên Mộ... Tôn trưởng: “Đệ tử kiếm tu này không làm việc đàng hoàng, cả ngày đều chơi bời lêu lổng, thật làm người ta tức giận.” Sư huynh kiếm tu: “Tam linh căn này đúng là vô dụng, rốt cuộc có thể làm được gì? Ngay cả thể tu cũng chê thừa thải!” Các đan tu: “Ai có thể nói với ta, tại sao nàng ta không làm việc mà lại chạy tới Dẫn Hương Phong của chúng ta không?” Khí sư: “Hóa ra không chỉ phong của chúng ta gặp họa, vậy ta yên tâm rồi.” Nhưng sau đó, trong trận đấu tiên môn, ma thú cao cấp náo loạn, các tông môn bị đánh cho trở tay không kịp, mọi người đều hoảng loạn. Chỉ có duy nhất một kiếm tu áo xanh của Quy Tiên Tông cưỡi cây chổi bay “vυ"t” ra, tay trái cầm bùa, tay phải cầm kiếm, dùng mấy đá đạp chết luôn ma thú. Mọi người: “???” Trong trận đấu tiên môn nào đó, Liên Mộ bị cô lập, chỉ có một thân một mình. Những người khác: “Lần này chắc bị loại rồi chứ!” Sau đó bọn họ trơ mắt nhìn nàng móc lò luyện đan và bệ rèn cực phẩm ra, tay nặn đan dược cao cấp, tiện tay sửa luôn được linh khí đỉnh cấp. Tứ đại tông môn kinh hãi: “Rốt cuộc người này làm gì vậy?” Sau khi Liên Mộ đi ra, nhún vai bất lực nói: “Xin lỗi, ta quá nghèo, chỉ có thể cái gì cũng học một ít. Mặc dù ta biết luyện đan rèn khí, nhưng ta vẫn là một vị kiếm tu kiên định.” Mọi người: “...” Thì ra tam linh căn của một người không phải là tam linh căn thuần túy, mà là tam thiên linh căn tổ hợp.

300000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Truyện liên quan

Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung
Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung

Khi phụ thân ngỗ tác qua đời ly kỳ , Diệp Thải Đường vì món nợ lớn năm mươi lượng bạc, không thể không bán mình vào Lục Phiến Môn làm trâu làm ngựa cho chủ nợ Hạ Việt, người vốn là thần bổ. May mắn Diệp Thải Đường có linh hồn pháp y thâm niên của thời hiện đại, nàng dùng pháp y học hiện đại phá giải bí mật trên thi thể, điều tra dấu vết từ xương cốt. Khiến vụ án được tái diễn, nghe người chết nói chuyện, từng cọng cây ngọn cỏ đều làm chứng, ông trời có mắt không thể lừa. Hạ Việt vươn tay: "Nào, nắm tay ta đi." Diệp Thải Đường: "...?" Hạ Việt: "Như vậy chúng ta có thể cùng nhau phá án, trở thành một đôi cộng sự thần tiên." ***** Trích đoạn 1 Hạ Việt nói tiếp: “Tuy một tháng hai lượng không nhiều lắm, ngươi tiêu tiết kiệm một chút, ba bốn năm cũng có thể trả hết tiền, nói không chừng còn có thể tiết kiệm một ít.” Diệp Thải Đường cười khổ. Hạ Việt cũng mỉm cười: “Nếu không thì, ngươi chỉ có thể đi ăn xin, ta tặng người một cái bát, ngươi cứ ăn xin ở gần Lục Phiến Môn đi, một cô nương như ngươi nếu đυ.ng phải tiểu lưu manh gì đó, hét một tiếng, ta cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.” Nói xong, Hạ Việt đi đến cửa gọi Lưu Sa: “Vào phòng bếp lấy một cái bát cũ cho ta, nhớ lấy cái bát nào bị sứt mẻ ấy, sau này Diệp cô nương ăn xin, các ngươi nhìn thấy thì chiếu cố một chút.” Lưu Sa ngốc nghếch lại đáp lời, thật sự ra ngoài. Nói đến nước này, Diệp Thải Đường còn có thể nói gì nữa, nàng biết rõ đây là một miếng bánh ngọt có bôi thuốc độc, cũng chỉ có thể rưng rưng nước mắt cầm ăn mà thôi. “Ta làm.” Diệp Thải Đường không đợi Hạ Việt nói xong, liền nói: “Đại nhân, ngài thật sự quá tốt bụng, ta bị thuyết phục vì sự tốt bụng của ngài. Đừng nói bao ăn bao ở, còn có tiền, cho dù không có tiền, ta cũng làm. Có thể làm việc ở Lục Phiến Môn, còn ăn xin gì nữa chứ.” Câu nói này nghe có vẻ không có vấn đề gì, nhưng ở đâu cũng có vấn đề, Lục Phiến Môn tạo nghiệt gì mà phải so tốt xấu với ăn xin, nhất thời Hạ Việt cũng biết phải phản bác thế nào. Trích đoạn 2: Diệp Thải Đường khinh bỉ nói: “Cơm mềm cứng rắn ăn, còn ăn đúng lý hợp tình, Lư phu nhân đã tạo nghiệt gì vậy, năm đó nếu như bà ấy tìm một tiểu bạch kiểm, chỉ cần mặt đẹp dáng người đẹp, tự mình bỏ tiền bao nuôi, chẳng phải cuộc sống sẽ thoải mái hơn bây giờ à.” Diệp Thải Đường nói xong, lại liếc nhìn Hạ Việt. Hạ Việt còn chưa kịp tiêu hóa mấy lời nói kinh hãi thế tục này của Diệp Thải Đường, bị nàng liếc nhìn, nhất thời cảm thấy không đúng lắm. Muội ấy nhìn ta làm gì vậy, cảm thấy ta là cơm mềm cứng rắn ăn, hay là tiểu bạch kiểm? Trích đoạn 3: Diệp Thải Đường vô cùng cạn lời, nàng lẩm bẩm nói: “Nhìn không ra, đại nhân còn là một người ngạo kiều nữa.” Vương Thống không hiểu liền hỏi: “Ngạo kiều là ý gì?” Lưu Sa đọc hiểu một trăm điểm: “Chính là kiêu căng ngạo mạn đó.” “Không không không.” Diệp Thải Đường lắc lắc ngón tay: “Chính là vừa kiêu ngạo vừa nũng nịu.” Hạ Việt thật sự không thể ngờ rằng trong lòng Diệp Thải Đường mình lại có hình tượng như vậy, giật mình đến mức suýt chút nữa vấp ngã. Diệp Thải Đường còn tiến thêm một bước giải thích: “Con người ấy mà, chính là thích ngạo kiều trước mặt những người thương mình.” Hạ Việt không muốn trở thành quan viên đầu tiên của Đại Lương đánh chết thủ hạ trên đường, cho nên hắn chỉ có thể nén giận, cố gắng nhớ lại Diệp Minh đã gặp lúc trước, Diệp Minh là một người rất bình thường, sao nữ nhi của ông ấy lại không đáng tin như vậy. Trích đoạn 4: Trên trán của Trạng Nguyên có một vầng trăng lưỡi liềm, lúc trước Diệp Thải Đường cũng đã từng xem qua các loại chân dung mặt nạ hí kịch. Lần này lại liếc nhìn, Diệp Thải Đường lập tức nhận ra chỗ không đúng. "Hình như vị trí của mặt trăng này không giống với mấy cái ta đã từng nhìn thấy trước đây." "Phải." Lão bản gánh hát hí kịch đáp: "Đáng lẽ phải vẽ lệch vầng trăng này mới được, nhưng hôm nay hắn không chú ý, lại vẽ thẳng." Diệp Thải Đường liếc nhìn, đúng thật là như vậy, vầng trăng trên trán vị Trạng Nguyên này là thẳng, mà những cái nàng từng thấy trước đây đều là lệch. Nhưng đây cũng không phải chuyện gì to tát, đến mức phải tức giận như vậy, mắng như mắng tôn tử vậy à? Diệp Thải Đường không khỏi hỏi: "Vầng trăng này thẳng hay lệch, có quy tắc gì đặc biệt à?" Hoặc nên nói, có điều cấm kỵ gì à? Lão bản tức giận như vậy, giống như vị Trạng Nguyên này đã phạm phải sai lầm lớn. Lão bản gánh hát hí kịch thở dài: "Tiểu thư có điều không biết, nghề nào cũng có quy tắc của nghề nấy. Nhân vật trong vở hí kịch này là một vị Trạng Nguyên nổi tiếng thời tiền triều, chính trực vô tư. Nghe nói ông ấy là Chung Quỳ lão gia chuyển thế, ban ngày đòi lại công bằng xử án cho bá tánh. Ban đêm, có thể nhìn thấy quỷ hồn. Nếu có ai chết oan, sẽ báo mộng để đòi lại công bằng." Diệp Thải Đường "a" một tiếng, nhất thời không phản ứng kịp lão bản đang ám chỉ gì, dừng lại một lát mới vỡ lẽ: "Ông đang nói quỷ ấy à." Trích đoạn 5: Thấy tên hỏa kế cũng không nghĩ ra được nội dung gì thêm, Tạ Chỉ lại hỏi: "Chẳng phải nam nhân không thể hát, nữ nhân có thể hát à? Ngươi đi tìm một nha đầu đến hát cho bọn ta nghe thử." Thật phiền muộn, người khác đều là uống hoa tửu nghe tiểu khúc. Còn bọn họ thì sao, ăn bánh bao nghe quỷ ca dao. Sự khác biệt thật sự quá lớn. Tên hỏa kế nhận được tiền thưởng vẫn rất tích cực, rất nhanh đã tìm một tiểu nha đầu đến. Tiểu nha đầu liền cất tiếng hát. "Ánh trăng sáng, lòng hoang mang." "Quỷ tân nương, tìm tân lang." "Tân lang là tình lang của ta, tân phòng là mộ phần của ta." "Giá y một màu đỏ thẫm, dùng máu ta thêu một đôi uyên ương." "Kèn xô na thổi vang một đường. Tình lang hỡi, chúng ta vào động phòng hoa chúc... chàng xem kìa, tim chàng gan chàng vương khắp sàn." Giọng của tiểu nha đầu cũng khá hay, nhưng hát lên lại hơi rợn người. Diệp Thải Đường nghe rồi, xoa xoa lớp da gà trên cánh tay. Đây là tiểu khúc dân gian gì chứ, đây là bài ca dao kinh dị mà. Trích đoạn 5: -------- Truyện chủ yếu về trinh thám phá án, vụ án liên tục, tình cảm là phụ, mọi người cùng gu với mình thì nhảy hố nhé. Chúc mọi người một ngày tốt lành và đọc truyện vui vẻ nha ~

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Thiên ảnh
Thiên ảnh

Một bộ truyện của Tác giả Tiêu Đỉnh, Người đã từng rất thành công với bộ tiên hiệp Tru Tiên Vẫn lối viết mang đậm phong cách Cổ Tiên Hiệp sẽ giúp các đạo hữu đắm mình trong thế giới kỳ ảo đầy màu sắc nhưng cũng không kém phần kịch tính với nhưng pha đấu sức, đấu trí đỉnh cao Bộ truyện nói về nhân vật chính là Lục Trần - một tên gián điệp của phe Chân Tiên Minh cài cắm vào nội bộ Tam Thần Giáo (Ma giáo) nhằm mục đích phá hoại. Sau khi đạt được mục đích thì hắn bị phế và ẩn cư tại một thôn sơn nào đó với dự định ăn không ngồi rồi chờ chết. Nhưng vận mệnh của hắn lại một lần nữa thay đổi khi Ác chú nguyền rủa khiến hắn trở thành phế vật lại bị hắn trục xuất thành công. Từ đó hắn bước chân trở lại con đường tu luyện một lần nữa nhưng bằng một hệ thống hoàn toàn khác .... Mạch truyện được viết theo phong cách chậm rãi đậm chất văn mang nặng hơi hướng Cổ Tiên Hiệp, rất thích hợp cho các đạo hữu đã từng mê mẩn những bộ tiên hiệp đời đầu như Tru Tiên, Bàn Long, ...

60000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị
Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị

Hắn là thằng mù hát rong đầu phố chỉ vì một văn tiền mà diệt một môn phái. Hắn là tên sâu rượu ngủ cả ngày trong miếu hoang. Hoàng triều sụp đổ, quần hùng bốn cõi tranh vương. Bang phái tàn sát lẫn nhau, Cửu châu điên loạn. Một kẻ mù mãi nghệ giữa giang hồ, viết một câu chuyện không muốn kể ai nghe.

200000 Giỏ hàng

Vua Thây Ma Ốc Sên Và Bếp Trưởng Của Cô Ấy
Vua Thây Ma Ốc Sên Và Bếp Trưởng Của Cô Ấy

Ai là người vì chạy quá chậm mà biến thành thây ma? Chính là Lý Thu. Rồi ai lại bị bầy thây ma rượt đuổi suốt cả tháng mà vẫn chưa được ăn miếng gì? Cũng là Lý Thu luôn. Cho đến một ngày nọ, Lý Thu đói tới mức bụng dán lưng, nhìn đống xác đồng loại mà... chảy nước miếng. Thế là cô cắn một miếng... rồi lại một miếng... rồi lại thêm miếng nữa... Trước khi Lý Thu xuất hiện, chưa từng có con thây ma nào nghĩ đến chuyện ăn thịt đồng loại để thăng cấp. Vậy mà cô ăn đến mức tự "tiến hóa" thành vua thây ma luôn! Hỏi cô làm thế nào đạt được thành tựu ấy? Cô gãi đầu, cười ngượng ngùng: “Thật ra là vầy nè... tôi chạy chậm... nhưng mà chạy chậm thì lại dễ... lượm đồ rơi ấy mà. Vua lượm đồ, lượm cái gì cũng có thể ăn!” Chưa hết đâu, cô còn có một bếp trưởng cực kỳ giỏi nấu nướng. Anh chém trước, cô ăn sau, phối hợp siêu ăn ý! Chỉ là phải chú ý ẩn mình kỹ chút, kẻo bị bếp trưởng lỡ tay chém phát chết luôn đó nha! Chu Tấn Thời, người được gọi là "cuồng chiến đấu", "khắc tinh của thây ma", "vũ khí hình người" sau khi đại thảm họa xảy ra. Anh dẫn theo đội dị năng rong ruổi từ bắc chí nam, ngày ngày săn gϊếŧ thây ma... Ai ngờ lại vô tình "nuôi lớn" một con vua thây ma siêu cấp. Khi đối mặt với cô, Chu Tấn Thời cầm dao quyết tâm tiêu diệt tận tay. Nhưng ngay khoảnh khắc vua thây ma chuẩn bị tung đòn chí mạng... cô lại dừng tay, mặt mừng rỡ hỏi: “Bếp trưởng?” Gì cơ? Sau đó, Chu Tấn Thời bị vua thây ma cứu sống. Đồng đội chạy đến tiếp ứng, vua thây ma quay sang hỏi anh: “Nếu họ thấy anh đi cùng em... có hiểu lầm gì không nhỉ?” Chu Tấn Thời: “Em nghĩ sao?” Vua thây ma: “Thế em đi trước nhé.” Sau đó... lúc đám đồng đội xông vào, khoảng cách giữa Chu Tấn Thời và vua thây ma... chỉ đúng hai bước chân. Về sau, Chu Tấn Thời đã hiểu thế nào gọi là bếp trưởng. Một ngày nữa lại đến – ngày mài dao nấu nướng, chuẩn bị buffet cho cô ăn no căng! Nhân vật chính: Lý Thu, Chu Tấn Thời, một đống nữa. Thể loại khác: Sinh tồn sau thiên tai. Một câu tóm tắt: Hành trình phiêu lưu hài hước của vua thây ma trên những cung đường tận thế. Chủ đề cốt lõi: Dù sống trong hoàn cảnh nào cũng phải kiên cường mà sống tiếp.

120000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Ký Ức Bị Công Chiếu, Thiết Lập Ác Nữ Sắp Sụp Đổ!
Ký Ức Bị Công Chiếu, Thiết Lập Ác Nữ Sắp Sụp Đổ!

Giang Dụ xuyên thành nữ phụ - thiên kim thật ác độc trong sách. Hệ thống nói: [Chỉ cần cô sửa lại cốt truyện chính, hoàn thành kết cục của nhân vật phản diện theo đúng kịch bản, để phản diện bị chúng bạn xa lánh, bị vạn người chửi rủa rồi chết trong nhục nhã, là có thể nhận được 100 tỷ và trở lại thế giới thật.] Vì có thể mang theo 100 tỷ trở về, Giang Dụ bước lên con đường tìm chết. Hiểu lầm? Không cần giải thích! Bị hãm hại? Càng tốt! Có chuyện xấu thì nhào vào nhận liền! Ông trời không phụ lòng người. Cuối cùng, giữa tiếng chửi rủa của hàng vạn người, cô đứng trên pháp trường, chuẩn bị nhận án tử hình. Nhưng... Ngay vào khoảnh khắc chuẩn bị xử bắn, Giang Dụ bị chọn làm vật thí nghiệm cho nghiên cứu khoa học mới nhất! Ký ức của cô sẽ bị trích xuất ra ngoài, hơn nữa còn bị công chiếu ra toàn cầu! Giang Dụ hoảng loạn. Bị xem hết ký ức rồi thì sao có thể làm ác nữ được nữa? Sao có thể bị mọi người xa lánh, bị vạn người chửi rủa? Sao có thể bị tử hình theo đúng cốt truyện đây? Quả nhiên, sau khi xem ký ức xong. Nam chính số 1 - Họa sĩ u ám, dùng dao đâm vào người mình: “Tôi từng đối xử với em như thế... Chỉ có thể làm thế này để chuộc tội.” Nam chính số 2 - Ảnh đế đang nổi, quỳ dưới mưa cả đêm chỉ mong được cô tha thứ. Nam chính số 3 – Bá tổng nhà giàu, kéo cô vào phòng, chỉ vào đống vỏ chai nói: “Dùng chúng đập vào đầu tôi đi, tới khi nào em tha thứ cho tôi mới thôi!” Khóe miệng Giang Dụ run rẩy: “Mấy người cút hết đi! Tôi chỉ muốn cầm 100 tỷ về nhà thôi!”

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Hệ Thống Thần Thoại Của Tôi Không Giống Các Người
Hệ Thống Thần Thoại Của Tôi Không Giống Các Người

(Nữ chính mạnh mẽ, hài hước x Quỷ chủ kiêu ngạo dễ thương) Tuyên Chi xuyên vào một thế giới tu luyện mang tên “Phù chú quỷ thần”. Ở nơi này, phù sư có thể dùng bùa chú để thỉnh thần, trừ tà, điều khiển yêu ma và vận dụng ngũ hành chi lực, đây là nghề được cả giới tu chân ngưỡng mộ, xem là con đường thăng tiến sáng lạn nhất. Vừa mới nhập hồn vào thân xác mới, nàng đã thấy mình đang mặc hỷ phục đỏ chót, ngồi trong kiệu hoa, ôm chặt tấm “Thần phù” gia truyền, chuẩn bị gả vào Vân gia, một đại tộc nổi danh khắp Đông Chu. Theo nguyên tác, sau khi gả vào Vân gia, nữ chính sẽ bị giam lỏng trong khuê phòng, chịu đủ lễ giáo “tam tòng tứ đức”, phu quân thì bị tráo từ nhị công tử ôn hòa thành tam công tử vũ phu, sau cùng bị hành hạ đến chết. Vân gia thì nhờ cướp được “Thần phù” mà một bước lên mây, trở thành thế gia số một Đông Chu. Tuyên Chi bĩu môi: "Tự mình thỉnh thần không phải tốt hơn sao? Việc gì phải dâng báu vật cho người khác?" --- Tuyên Chi: “Đại Thánh! Con là fan cứng của người từ nhỏ tới lớn luôn đó!” Thần phù phát ra tiếng ục ục, rồi bỗng phun ra một đám mây lành, mang nàng bay cái vèo hơn mười vạn tám ngàn dặm, đáp cái “bịch” xuống bồn tắm của đại phản diện. Tuyên Chi: “Xin thỉnh Nhị Lang Chân Quân, cứu mạng chó con với!” Ngay giây sau, một chân chó vỗ thẳng vào mặt nàng, sủa vang trời rồi lao ra táp sạch cả đám yêu ma quỷ quái. Tuyên Chi: “Tuy chưa mời được thần thật, nhưng ta có thể gọi... thú cưng của họ mà.” Người khác trong truyện: “Cô ấy rốt cuộc đang thỉnh thần gì vậy?” Tuyên Chi: “Xin lỗi, hệ thống thần thoại của ta không giống mấy người.” --- Cho đến một ngày nọ, nàng rốt cuộc cũng triệu được một vị thần mà cả thiên hạ đều biết tiếng. Bắc Minh Quỷ Chủ, hắn khoác áo choàng đen viền lửa, đai lụa tung bay, giữa muôn vàn lệ quỷ phủ phục mà hiện thân. Đôi mắt đỏ thẫm ánh lên khí thế vương giả, hoàn toàn không giống kẻ từng bị chó rượt cắn hôm trước... Hắn cầm một tờ hưu thư, cười lạnh: “Chia tay vui vẻ, ai về nhà nấy.” Tuyên Chi bị ánh mắt âm u của hắn nhìn chằm chằm, liền vội chộp lấy tờ hưu thư xé nát, nhào vào lòng hắn, rướn rướn nước mắt mà khóc: “Hu hu... Đồ chết tiệt! Giờ người mới chịu tới hả? Người nhìn xem! Bọn họ bắt nạt ta nè!” Thân Đồ Đào: “...” Những kẻ bị nàng chỉ mặt gọi tên đều hoảng loạn thụt lùi: “Trời ơi, rõ ràng là nàng ta đang bắt nạt tụi tôi mà?” --- [Ta đã cướp mất thần triệu hoán của phản diện, thì đành tự mình cầm kịch bản... làm phản diện vậy.]

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Cực Đạo Thiên Ma
Cực Đạo Thiên Ma

Ta là Lộ Thắng, một người từng sống an nhàn ở thế giới hiện đại. Nhưng sau một lần uống say, ta tỉnh dậy ở một nơi xa lạ đầy rẫy yêu ma và quỷ quái. Thế giới này không hề bình yên; từ gia tộc giàu có nhất nhì như Từ gia, cũng chỉ trong một đêm bị diệt môn. “Từ gia... nhà Từ đại nhân... bị diệt môn rồi!!” - những tiếng hét kinh hoàng vẫn vang vọng trong đầu ta. Để sống sót, ta phải học võ công từ Triệu bá và khám phá những bí mật đáng sợ ở thế giới này. Đoạn đường phía trước đầy rẫy nguy hiểm, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác!

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi
Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi

Dung Du xui xẻo xuyên thành vai nữ phụ độc ác trùng tên trong một cuốn tiểu thuyết. Hệ thống nói với nàng rằng phải đọc hết toàn bộ lời thoại ở những phân cảnh kinh điển trong truyện mới có thể xoay chuyển vận mệnh, giả chết để giữ mạng. Nói cách khác chính là phải hết mực tâng bốc nam chính, ra sức sỉ nhục phản diện. Sau khi đóng vai phụ không biết bao nhiêu lần, Dung Du tự tin nói với chính mình: "Diễn kịch chứ gì, ta quen lắm rồi!" ... Cảnh kinh điển thứ nhất: Phản diện bị trọng thương, nữ phụ đến gây sự nhưng lại vô tình bắt gặp hình dạng yêu quái của hắn, thế là nàng tức giận rút kiếm. Tình tiết vừa đến, Dung Du tự tin đẩy cửa bước vào, liền thấy phản diện trước mắt soạt một cái biến thành con mèo nhỏ trắng muốt. Dung Du: "!!!" Nàng không nhịn được bèn ôm chặt mèo con mà vuốt lấy vuốt để, miệng vẫn không quên đọc lời thoại: “Xem ta xử lý ngươi thế nào, đồ yêu nghiệt đáng chết này!” Phản diện: "???" ... Cảnh kinh điển thứ hai: Tỷ thí trong môn phái, nam chính đấu với phản diện, phản diện bị thua sát nút. Nữ phụ phấn khích không ngừng say mê khen ngợi nam chính. Khi vừa đến đoạn tình tiết này, thế quái nào nam chính lại bị phản diện cho ăn hành thê thảm, gần như mất nửa cái mạng. Dung Du không nỡ nhìn thẳng nhưng vẫn run run nhịn cười, cố gắng đọc nốt kịch bản cho tròn vai: “Oa, Nam sư huynh vẫn lợi hại như xưa ha...” Nam chính đang bị đánh đến mơ mơ màng màng, nghe câu "khen ngợi" ấy liền tức đến mức phun ngay ra ba ngụm máu. ... Sau bao thăng trầm, nàng mãi mới loạng choạng diễn xong toàn bộ phân cảnh trong truyện, thế là vai nữ phụ độc ác cũng được kết thúc. Dung Du xúc động reo lên: "Cuối cùng ta cũng có thể đóng máy rồi! Ủa? Sao ta vẫn chưa chết nhỉ?" Hệ thống đang bận chèo thuyền đẩy thuyền cặp đôi của nàng và phản diện: [Chết cái đầu ngươi ấy!] [Chẳng hiểu thế nào mà giờ phản diện lại sống như nam chính, tiện tay kéo luôn nữ phụ lên làm nữ chính, thật sự đúng là chuyện hoang đường!] ... Góc nhìn của phản diện: Hắn là yêu tu bị cả thiên hạ khinh rẻ, lén lút lẻn vào tiên môn tu luyện, nào ngờ lại bị người ta phát hiện ra chân thân. Đã bị phát hiện thì thôi đi, người ta chẳng những không ghét bỏ mà còn rất hay gần gũi thân thiết, thường xuyên tặng linh đan diệu dược và đồ chơi nhỏ các loại, khiến cho con mèo nhỏ như hắn ngơ ngác không hiểu gì hết. Mèo con suy đi nghĩ lại hồi lâu, cuối cùng cũng rút ra một kết luận. Người này chắc chắn đang thèm khát hắn! Nghe nói nhân tộc một khi có được rồi thì sẽ không còn trân trọng nữa. Vì vậy, hắn vểnh đuôi lên đầy kiêu ngạo nhìn nàng. Hứ, cho ngươi sờ một cái thôi đấy!

140000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Tiểu Sư Muội Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức Hầu Hạ Cả Tông Môn
Tiểu Sư Muội Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức Hầu Hạ Cả Tông Môn

Người ta xuyên không thì trở thành người giàu sang quyền quý, còn Trì Vũ lại trở thành kẻ hầu hạ bị khinh rẻ nhất trong tông môn, ngay cả bô đi tiểu của tiểu sư muội cũng phải do nàng rửa. Cái thân phận chó má này, nàng quyết không làm nữa, nửa đêm vác bao tải bỏ trốn. Vốn định sống yên ổn làm một cô nương tốt, nào ngờ bản tính xấu xa vô đạo đức đã thấm sâu vào tận xương tủy, thậm chí còn có tính lây lan. Kể từ khi Trì Vũ đến, phong cách của tông môn mới ngày càng trở nên kỳ quặc. Sư tôn Liễu Vô Cực vốn mạnh mẽ vô song, luôn tuân thủ triết lý: "Sống chết không quan trọng, không phục thì đánh." Kể từ khi Trì Vũ đến: "Chi bằng thừa lúc hắn không đề phòng mà đánh úp?" Đại sư huynh vốn chỉ mê trồng trọt, sống đời bình dị, kể từ khi Trì Vũ đến: "Vương hầu tướng lĩnh, có ai sinh ra là khác biệt? Chức vị tông chủ, ta chắc chắn phải đoạt!" Nhị sư huynh keo kiệt, coi tiền như mạng, kể từ khi Trì Vũ đến: "Tiền! Tiền! Tiền! Tiền quả thật có thể mua được hạnh phúc, tiểu sư muội không gạt ta!" Tam sư huynh mê rượu, sống cả đời lười biếng, không biết đến ánh sáng mặt trời, kể từ khi Trì Vũ đến: "Đỡ ta dậy, ta còn phải tiếp tục diễn!" Tứ sư huynh phong lưu, thích nữ trang hơn là giáp trụ, kể từ khi Trì Vũ đến: "Tiểu sư muội, ta đã luyện thành tuyệt kỹ giọng nữ! Thiên hạ này chắc chắn sẽ ngả nghiêng vì ta!" Ngũ sư huynh bí ẩn, chỉ thích cầm vỏ rùa bói toán, kể từ khi Trì Vũ đến: "Bồi thường đi! Ngươi đâm phải ta còn chối à!" Lục sư tỷ tính tình chất phác, là thần hoàng chuyển thế, trời sinh thần lực! Kể từ khi Trì Vũ đến: "Tiểu đệ à, tới kỳ đóng phí bảo kê rồi!" ... Trên bầu trời, vang vọng tiếng gào thét phẫn nộ: "Trì vô đạo đức! Phong khí của Tu Tiên Giới đều bị ngươi làm hỏng cả rồi!" Trì Vũ: “Không! Không phải ta! Ta không có! Ngươi vu khống! Ngươi đang vu khống ta!”

250000 Giỏ hàng Giỏ hàng