Tiên Phủ Trường Sinh

Tiên Phủ Trường Sinh

Tiên hiệpDị GiớiXuyên KhôngĐông PhươngCổ Đại

Câu chuyện về một tên tu sĩ của tông môn bình thường có được sự giúp đỡ của Tiên Phủ, tại tu tiên giới tàn khốc dần dần trưởng thành, lột xác cả về linh hồn và thể xác. Hắc ám tiên hiệp, người xuyên không.

200000

2219 chương

Truyện cùng tác giả

Tiên Phủ Trường Sinh
Tiên Phủ Trường Sinh
Trường Đình Không Tỉnh

Câu chuyện về một tên tu sĩ của tông môn bình thường có được sự giúp đỡ của Tiên Phủ, tại tu tiên giới tàn khốc dần dần trưởng thành, lột xác cả về linh hồn và thể xác. Hắc ám tiên hiệp, người xuyên không.

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Truyện liên quan

Ngoại Thất Của Thái Tử
Ngoại Thất Của Thái Tử

Thái tử Bùi Lan của Đại Sở - một người nghiêm khắc với bản thân, tài đức vẹn toàn, dung mạo xuất chúng, là bậc thiên chi kiêu tử được triều thần kính phục. Thế nhưng, vị thái tử này lại mang một điều tiếng: Hắn có một ngoại thất không danh không phận. Người ngoài không hay biết, nhưng Nguyễn Lăng hiểu rõ. Bùi Lan bề ngoài chính trực, nhưng thực chất là kẻ thâm sâu khó lường, tính tình thất thường, khó đoán. Vì cứu mẫu thân, nàng đành chấp nhận ở bên hắn, dù thừa hiểu rằng, hắn chưa từng thật lòng yêu nàng - hắn chỉ đắm chìm trong quyền thế của chính mình. Thái tử không lập thái tử phi, chẳng nạp trắc phi, nhưng lại chỉ sủng ái duy nhất nàng - một ngoại thất vô danh. Tin đồn lan rộng khắp kinh thành, để rồi vào năm Cảnh Hòa thứ bảy, trước sức ép từ dân chúng, nàng bị phế bỏ. Ngỡ rằng tất cả đã kết thúc, nhưng khi nhắm mắt xuôi tay, nàng lại trùng sinh, trở về một đời trước. Điều đầu tiên nàng muốn làm - là tránh xa Thái tử. Thế nhưng, trời xui đất khiến, nàng lại một lần nữa bị đưa đến trước mặt hắn. Tại hậu viện Nguyễn phủ, nam nhân cao cao tại thượng cúi xuống, nhìn thiếu nữ đang run rẩy trước mặt mình, khóe môi khẽ nhếch: “Sợ cô sao?” Tiểu cô nương yêu kiều, đôi mắt hoe đỏ, nước mắt lã chã như hoa lê gặp mưa. Hắn vươn tay, chậm rãi lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng, giọng trầm thấp: “Kiếp trước, nàng đâu có như vậy.”

150000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Liêu Trai Kiếm Tiên
Liêu Trai Kiếm Tiên

Vĩnh An năm thứ hai mươi chín, đất Thần Châu. Vương triều Đại Càn lập quốc hơn năm trăm năm, hoàng đế tuổi già sức yếu, tham sống sợ chết, bèn triệu tập phương sĩ khắp nơi về kinh thành, thiết lập Kỳ Sĩ Phủ, luyện đan tìm pháp, mong cầu trường sinh bất lão. Hoàng đế ngày càng sa đà, lơ là chính sự, lại thêm Đông cung và Tây cung Thái tử tranh giành ngôi báu, đấu đá lẫn nhau, triều cương rối ren, thiên hạ dần loạn, yêu ma hoành hành khắp nơi... Năm ấy, Trần Xuyên đến với thế giới liêu trai thần thoại này, một thế giới chỉ tốt đẹp ở vẻ bề ngoài...

180000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Trọng Sinh: Ta Thành Đại Sư Cấp Quốc Bảo
Trọng Sinh: Ta Thành Đại Sư Cấp Quốc Bảo

Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Tình cảm, Huyền huyễn, Báo thù, Trọng sinh, Huyền học, Sảng văn, Ngược tra , Linh dị thần quái, HE Văn án: Kiếp trước Oanh Oanh bị tra phụ thân, kế mẫu cùng vị hôn phu lừa gạt lấy máu toàn thân đổi hết cho đích tỷ sinh quái bệnh. Sau khi chết thảm lại bị vứt xác loạn táng. Đoan Vương đi ngang qua thay Oanh Oanh nhặt xác, cho nàng một chiếc quan tài tử đàn, giúp nàng mai táng. Oanh Oanh nằm trong quan tài tu hành cả ngàn năm. Thời điểm tỉnh lại đã là ngàn năm sau, Oanh Oanh trở thành cô con gái ngốc bị lạc đường của Trần gia, nhìn người có tướng mạo giống y hệt với tra phụ thân ở ngàn năm trước cùng với chị cả ốm yếu như trước, Oanh Oanh nhướng mày. Trần gia sinh ra cô con gái si ngốc chỉ để thay thận cho con gái lớn, không nghĩ tới con gái út đột nhiên lạc đường, lúc tìm về, cha mẹ Trần sợ đêm dài lắm mộng, muốn lừa gạt cô con gái út si ngốc ấn dấu tay đồng ý phẫu thuật, không nghĩ tới con gái út đột nhiên mở miệng nói chuyện, "Không, tôi cự tuyệt." Sau đó cha mẹ Trần lại phát hiện cô con gái ngốc vốn bị bọn họ coi là cái thận dự trữ, lại trở thành bảo bối mà các đại lão các giới đều che chở. Cha mẹ Trần: ? ? ?

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Kiếm Tiền
Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Kiếm Tiền

Quy Nguyên phái có một đạo quán ẩn cư giữa núi rừng, đã truyền thừa được nghìn năm, có thể tự động chuyển hóa tiền tài thành công đức, che chở các đệ tử không bị ngũ tệ tam khuyết quấy nhiễu. Không ngờ đến đời quán chủ thứ một trăm lẻ một, quán chủ bất ngờ bị hại, quán chủ thế hệ thứ hai – Trì Tây chỉ có thể mượn xác hoàn hồn, từ dưới lòng đất bò lên thu dọn tàn cục, tạm thời thay thế chức vị quán chủ đời thứ một trăm lẻ một. Nhưng ai ngờ đạo quán đã chi tiêu quá nhiều tiền để đổi lấy công đức, giờ còn nợ một số tiền khổng lồ. Cho dù lúc còn sống làm đại lão huyền học hay là sau khi chết làm quỷ tự do ở dưới địa ngục đều chưa từng bị ngũ tệ tam khuyết làm phiền não, vậy mà chớp mắt cái đã biến thành một con quỷ nghèo triệt để. Hôm nay cũng là một ngày đau đầu vì tiền. Vì trả tiền mà cô đã phải đánh đổi quá nhiều. Khi nào mới có thể tìm được đệ tử kế thừa khoản nợ khổng lồ này đây. ... Nội dung chính: Hào môn thế gia, dị năng, sảng văn, truyền thuyết đô thị, nhẹ nhàng. Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Trì Tây, Lục Thừa Cảnh. Nhân vật phụ: những người khác. Giới thiệu vắn tắt: Sau khi thừa kế đạo quán, cô trở thành tài sản đi kèm. Lập ý: Cố gắng kiếm tiền mới có thể thực hiện tự do tài chính. (*) Ngũ tệ tam khuyết là một loại mệnh mà các nhà tướng số, phong thủy đều phải chịu do đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ. ‘Ngũ tệ’ (5 hại) gồm: quan, quả, cô, độc, tàn. ‘Tam khuyết’ (3 điều thiếu thốn) gồm: tiền, mệnh, quyền

250000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Thiên Hạ Đệ Nhất Trữ Hàng
Thiên Hạ Đệ Nhất Trữ Hàng

Khoa họcVõng DuDị GiớiHuyền HuyễnKhoa HuyễnNgôn TìnhXuyên KhôngTiểu thuyếtHệ thốngTruyện SủngNữ CườngĐông PhươngĐiền VănHiện Đại

300000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Luyện Sai Tà Công, Pháp Tượng Thiên Địa
Luyện Sai Tà Công, Pháp Tượng Thiên Địa

Đoàn Vân xuyên đến một thế giới thần bí tràn ngập đủ loại tà dị pháp môn, không nghĩ tới hắn có thiên tư tu hành vạn người không được một. Về sau tự học thành tài, Đoàn Vân trước giờ không tàng tư, một lòng "vì dân" truyền võ thiên hạ. Ai ngờ... "Đoàn ma đầu hại ta! Hắn nói cái công pháp này thải âm bổ dương, bây giờ ta lại chỉ có thể ngồi xổm đi tiểu, ô ô..." "Bản này là ma đầu kia dạy, bây giờ ta không bị đòi mạng thì cũng giẫm phải phân, Thần Toán tiên sinh nói ta thiếu mất bảy thành khí vận." "Nhất định không được nghe Đoàn ma đầu nói! Vạn Diệu Cung tiên tử lúc đầu muốn nâng cung phi thiên, kết quả trong vòng một đêm nhập ma, biến thành yêu nữ, đây đều là tác phẩm của Đoàn lão ma!" ... Đoàn Vân rất là không hiểu, mình chỉ luyện chút võ, truyền chút công, ngẫu nhiên pháp thiên tượng địa một cái, làm sao lại trở thành một ma đầu tội lỗi chồng chất vậy? Vu oan ta quá mà! Công pháp giống nhau, tại sao ta luyện thì không có vấn đề? Là do các ngươi sai, không thể nào là do ta nha!

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung
Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung

Khi phụ thân ngỗ tác qua đời ly kỳ , Diệp Thải Đường vì món nợ lớn năm mươi lượng bạc, không thể không bán mình vào Lục Phiến Môn làm trâu làm ngựa cho chủ nợ Hạ Việt, người vốn là thần bổ. May mắn Diệp Thải Đường có linh hồn pháp y thâm niên của thời hiện đại, nàng dùng pháp y học hiện đại phá giải bí mật trên thi thể, điều tra dấu vết từ xương cốt. Khiến vụ án được tái diễn, nghe người chết nói chuyện, từng cọng cây ngọn cỏ đều làm chứng, ông trời có mắt không thể lừa. Hạ Việt vươn tay: "Nào, nắm tay ta đi." Diệp Thải Đường: "...?" Hạ Việt: "Như vậy chúng ta có thể cùng nhau phá án, trở thành một đôi cộng sự thần tiên." ***** Trích đoạn 1 Hạ Việt nói tiếp: “Tuy một tháng hai lượng không nhiều lắm, ngươi tiêu tiết kiệm một chút, ba bốn năm cũng có thể trả hết tiền, nói không chừng còn có thể tiết kiệm một ít.” Diệp Thải Đường cười khổ. Hạ Việt cũng mỉm cười: “Nếu không thì, ngươi chỉ có thể đi ăn xin, ta tặng người một cái bát, ngươi cứ ăn xin ở gần Lục Phiến Môn đi, một cô nương như ngươi nếu đυ.ng phải tiểu lưu manh gì đó, hét một tiếng, ta cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.” Nói xong, Hạ Việt đi đến cửa gọi Lưu Sa: “Vào phòng bếp lấy một cái bát cũ cho ta, nhớ lấy cái bát nào bị sứt mẻ ấy, sau này Diệp cô nương ăn xin, các ngươi nhìn thấy thì chiếu cố một chút.” Lưu Sa ngốc nghếch lại đáp lời, thật sự ra ngoài. Nói đến nước này, Diệp Thải Đường còn có thể nói gì nữa, nàng biết rõ đây là một miếng bánh ngọt có bôi thuốc độc, cũng chỉ có thể rưng rưng nước mắt cầm ăn mà thôi. “Ta làm.” Diệp Thải Đường không đợi Hạ Việt nói xong, liền nói: “Đại nhân, ngài thật sự quá tốt bụng, ta bị thuyết phục vì sự tốt bụng của ngài. Đừng nói bao ăn bao ở, còn có tiền, cho dù không có tiền, ta cũng làm. Có thể làm việc ở Lục Phiến Môn, còn ăn xin gì nữa chứ.” Câu nói này nghe có vẻ không có vấn đề gì, nhưng ở đâu cũng có vấn đề, Lục Phiến Môn tạo nghiệt gì mà phải so tốt xấu với ăn xin, nhất thời Hạ Việt cũng biết phải phản bác thế nào. Trích đoạn 2: Diệp Thải Đường khinh bỉ nói: “Cơm mềm cứng rắn ăn, còn ăn đúng lý hợp tình, Lư phu nhân đã tạo nghiệt gì vậy, năm đó nếu như bà ấy tìm một tiểu bạch kiểm, chỉ cần mặt đẹp dáng người đẹp, tự mình bỏ tiền bao nuôi, chẳng phải cuộc sống sẽ thoải mái hơn bây giờ à.” Diệp Thải Đường nói xong, lại liếc nhìn Hạ Việt. Hạ Việt còn chưa kịp tiêu hóa mấy lời nói kinh hãi thế tục này của Diệp Thải Đường, bị nàng liếc nhìn, nhất thời cảm thấy không đúng lắm. Muội ấy nhìn ta làm gì vậy, cảm thấy ta là cơm mềm cứng rắn ăn, hay là tiểu bạch kiểm? Trích đoạn 3: Diệp Thải Đường vô cùng cạn lời, nàng lẩm bẩm nói: “Nhìn không ra, đại nhân còn là một người ngạo kiều nữa.” Vương Thống không hiểu liền hỏi: “Ngạo kiều là ý gì?” Lưu Sa đọc hiểu một trăm điểm: “Chính là kiêu căng ngạo mạn đó.” “Không không không.” Diệp Thải Đường lắc lắc ngón tay: “Chính là vừa kiêu ngạo vừa nũng nịu.” Hạ Việt thật sự không thể ngờ rằng trong lòng Diệp Thải Đường mình lại có hình tượng như vậy, giật mình đến mức suýt chút nữa vấp ngã. Diệp Thải Đường còn tiến thêm một bước giải thích: “Con người ấy mà, chính là thích ngạo kiều trước mặt những người thương mình.” Hạ Việt không muốn trở thành quan viên đầu tiên của Đại Lương đánh chết thủ hạ trên đường, cho nên hắn chỉ có thể nén giận, cố gắng nhớ lại Diệp Minh đã gặp lúc trước, Diệp Minh là một người rất bình thường, sao nữ nhi của ông ấy lại không đáng tin như vậy. Trích đoạn 4: Trên trán của Trạng Nguyên có một vầng trăng lưỡi liềm, lúc trước Diệp Thải Đường cũng đã từng xem qua các loại chân dung mặt nạ hí kịch. Lần này lại liếc nhìn, Diệp Thải Đường lập tức nhận ra chỗ không đúng. "Hình như vị trí của mặt trăng này không giống với mấy cái ta đã từng nhìn thấy trước đây." "Phải." Lão bản gánh hát hí kịch đáp: "Đáng lẽ phải vẽ lệch vầng trăng này mới được, nhưng hôm nay hắn không chú ý, lại vẽ thẳng." Diệp Thải Đường liếc nhìn, đúng thật là như vậy, vầng trăng trên trán vị Trạng Nguyên này là thẳng, mà những cái nàng từng thấy trước đây đều là lệch. Nhưng đây cũng không phải chuyện gì to tát, đến mức phải tức giận như vậy, mắng như mắng tôn tử vậy à? Diệp Thải Đường không khỏi hỏi: "Vầng trăng này thẳng hay lệch, có quy tắc gì đặc biệt à?" Hoặc nên nói, có điều cấm kỵ gì à? Lão bản tức giận như vậy, giống như vị Trạng Nguyên này đã phạm phải sai lầm lớn. Lão bản gánh hát hí kịch thở dài: "Tiểu thư có điều không biết, nghề nào cũng có quy tắc của nghề nấy. Nhân vật trong vở hí kịch này là một vị Trạng Nguyên nổi tiếng thời tiền triều, chính trực vô tư. Nghe nói ông ấy là Chung Quỳ lão gia chuyển thế, ban ngày đòi lại công bằng xử án cho bá tánh. Ban đêm, có thể nhìn thấy quỷ hồn. Nếu có ai chết oan, sẽ báo mộng để đòi lại công bằng." Diệp Thải Đường "a" một tiếng, nhất thời không phản ứng kịp lão bản đang ám chỉ gì, dừng lại một lát mới vỡ lẽ: "Ông đang nói quỷ ấy à." Trích đoạn 5: Thấy tên hỏa kế cũng không nghĩ ra được nội dung gì thêm, Tạ Chỉ lại hỏi: "Chẳng phải nam nhân không thể hát, nữ nhân có thể hát à? Ngươi đi tìm một nha đầu đến hát cho bọn ta nghe thử." Thật phiền muộn, người khác đều là uống hoa tửu nghe tiểu khúc. Còn bọn họ thì sao, ăn bánh bao nghe quỷ ca dao. Sự khác biệt thật sự quá lớn. Tên hỏa kế nhận được tiền thưởng vẫn rất tích cực, rất nhanh đã tìm một tiểu nha đầu đến. Tiểu nha đầu liền cất tiếng hát. "Ánh trăng sáng, lòng hoang mang." "Quỷ tân nương, tìm tân lang." "Tân lang là tình lang của ta, tân phòng là mộ phần của ta." "Giá y một màu đỏ thẫm, dùng máu ta thêu một đôi uyên ương." "Kèn xô na thổi vang một đường. Tình lang hỡi, chúng ta vào động phòng hoa chúc... chàng xem kìa, tim chàng gan chàng vương khắp sàn." Giọng của tiểu nha đầu cũng khá hay, nhưng hát lên lại hơi rợn người. Diệp Thải Đường nghe rồi, xoa xoa lớp da gà trên cánh tay. Đây là tiểu khúc dân gian gì chứ, đây là bài ca dao kinh dị mà. Trích đoạn 5: -------- Truyện chủ yếu về trinh thám phá án, vụ án liên tục, tình cảm là phụ, mọi người cùng gu với mình thì nhảy hố nhé. Chúc mọi người một ngày tốt lành và đọc truyện vui vẻ nha ~

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Đám Đồ Đệ Của Ta Có Thân Phận Không Tầm Thường
Đám Đồ Đệ Của Ta Có Thân Phận Không Tầm Thường

Thẩm Linh xuyên sách, xuyên vào một quyển "truyện chữa lành”. Chữa lành thế nào ấy hả? Chính là cuối bộ truyện, ngoài nữ chính ra, tất cả những nhân vật khác đều ngủm hết. Vì không muốn trở thành bia đỡ đạn của cốt truyện, Thẩm Linh cuốn gói bỏ chạy, quyết chí không tham gia vào cốt truyện nữa. Nàng mở một cửa hàng vô danh, bán mấy món đồ vô danh, một mình sống cuộc sống tự do tự tại, tiện thể nhận vài đồ đệ để dạy gϊếŧ thời gian. Mãi đến một ngày, nàng phát hiện ra có thể đám đồ đệ của mình là bia đỡ đạn trong cốt truyện... “...”

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng