Hướng Dẫn Nấu Ăn Sinh Tồn Ở Cổ Đại

Hướng Dẫn Nấu Ăn Sinh Tồn Ở Cổ Đại

Xuyên KhôngTrọng SinhNữ CườngGia ĐấuHài HướcĐiền VănCổ Đại

Khương Thư Yểu vốn là người hiện đại, bỗng dưng xuyên không thành một quý nữ khuê các dung mạo yêu kiều nhưng ăn mặc mị tục, tính tình cay nghiệt. Nàng dùng đủ mọi thủ đoạn, ép gả cho lang quân tuấn tú bậc nhất kinh thành. Phu quân chán ghét, mẹ chồng chê bai, huynh tẩu xem thường, khiến nàng chỉ biết khóc thầm. Nhưng mà, thế gian này chẳng có nỗi buồn nào mà một nồi lẩu cay nóng hổi không giải quyết được. Nếu có, vậy thì thêm vào đó nào là nướng BBQ, xiên que, trà sữa, cánh gà nướng, bánh bao kim sa, há cảo tôm, gà rán, bún chua cay, cơm cà ri, bánh kếp, lẩu oden, sushi, pizza, khoai tây nghiền, cháo trứng thịt nạc, cháo tôm tươi... Một thời gian sau — Mẹ chồng vốn khó tính: "Thư Yểu quả là một đứa con hiếu thảo." Đại tẩu nhị tẩu vốn khó gần: "Đệ muội thật đáng yêu." Đại ca nhị ca vốn nghiêm khắc: "Đệ muội vất vả rồi." ... Nhìn mọi người lần lượt bị những món ăn ngon chinh phục, Tạ Tuân nghiến răng nghiến lợi: "Khương Thư Yểu, nàng thật gian xảo, ta quyết không ăn... Thơm quá!" 1. Câu chuyện xoay quanh những món ăn thường ngày ấm áp, chủ yếu là các món ăn vặt hiện đại, không có cao lương mỹ vị gì đâu. 2. Đây là một câu chuyện hài hước, hư cấu về cuộc sống điền viên, xin đừng quá câu nệ!

250000

399 chương

Truyện cùng tác giả

Hướng Dẫn Nấu Ăn Sinh Tồn Ở Cổ Đại
Hướng Dẫn Nấu Ăn Sinh Tồn Ở Cổ Đại
Khả Lạc Khương Thang

Khương Thư Yểu vốn là người hiện đại, bỗng dưng xuyên không thành một quý nữ khuê các dung mạo yêu kiều nhưng ăn mặc mị tục, tính tình cay nghiệt. Nàng dùng đủ mọi thủ đoạn, ép gả cho lang quân tuấn tú bậc nhất kinh thành. Phu quân chán ghét, mẹ chồng chê bai, huynh tẩu xem thường, khiến nàng chỉ biết khóc thầm. Nhưng mà, thế gian này chẳng có nỗi buồn nào mà một nồi lẩu cay nóng hổi không giải quyết được. Nếu có, vậy thì thêm vào đó nào là nướng BBQ, xiên que, trà sữa, cánh gà nướng, bánh bao kim sa, há cảo tôm, gà rán, bún chua cay, cơm cà ri, bánh kếp, lẩu oden, sushi, pizza, khoai tây nghiền, cháo trứng thịt nạc, cháo tôm tươi... Một thời gian sau — Mẹ chồng vốn khó tính: "Thư Yểu quả là một đứa con hiếu thảo." Đại tẩu nhị tẩu vốn khó gần: "Đệ muội thật đáng yêu." Đại ca nhị ca vốn nghiêm khắc: "Đệ muội vất vả rồi." ... Nhìn mọi người lần lượt bị những món ăn ngon chinh phục, Tạ Tuân nghiến răng nghiến lợi: "Khương Thư Yểu, nàng thật gian xảo, ta quyết không ăn... Thơm quá!" 1. Câu chuyện xoay quanh những món ăn thường ngày ấm áp, chủ yếu là các món ăn vặt hiện đại, không có cao lương mỹ vị gì đâu. 2. Đây là một câu chuyện hài hước, hư cấu về cuộc sống điền viên, xin đừng quá câu nệ!

250000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Truyện liên quan

Tàng Châu
Tàng Châu

Từ Ngâm vẫn luôn mơ về năm ấy, khi cha nàng vẫn còn là thứ sử Nam Nguyên, chị gái chưa trở thành yêu phi, còn nàng... chỉ mải mê trêu mèo ghẹo chó, sống những ngày tháng vô lo vô nghĩ... Ngói xanh gạch lục, hương hoa đồng nội vương trên áo ái; cửa son điện tía, tay trắng thường thêu áo nghê tinh khôi

180000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung
Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung

Khi phụ thân ngỗ tác qua đời ly kỳ , Diệp Thải Đường vì món nợ lớn năm mươi lượng bạc, không thể không bán mình vào Lục Phiến Môn làm trâu làm ngựa cho chủ nợ Hạ Việt, người vốn là thần bổ. May mắn Diệp Thải Đường có linh hồn pháp y thâm niên của thời hiện đại, nàng dùng pháp y học hiện đại phá giải bí mật trên thi thể, điều tra dấu vết từ xương cốt. Khiến vụ án được tái diễn, nghe người chết nói chuyện, từng cọng cây ngọn cỏ đều làm chứng, ông trời có mắt không thể lừa. Hạ Việt vươn tay: "Nào, nắm tay ta đi." Diệp Thải Đường: "...?" Hạ Việt: "Như vậy chúng ta có thể cùng nhau phá án, trở thành một đôi cộng sự thần tiên." ***** Trích đoạn 1 Hạ Việt nói tiếp: “Tuy một tháng hai lượng không nhiều lắm, ngươi tiêu tiết kiệm một chút, ba bốn năm cũng có thể trả hết tiền, nói không chừng còn có thể tiết kiệm một ít.” Diệp Thải Đường cười khổ. Hạ Việt cũng mỉm cười: “Nếu không thì, ngươi chỉ có thể đi ăn xin, ta tặng người một cái bát, ngươi cứ ăn xin ở gần Lục Phiến Môn đi, một cô nương như ngươi nếu đυ.ng phải tiểu lưu manh gì đó, hét một tiếng, ta cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.” Nói xong, Hạ Việt đi đến cửa gọi Lưu Sa: “Vào phòng bếp lấy một cái bát cũ cho ta, nhớ lấy cái bát nào bị sứt mẻ ấy, sau này Diệp cô nương ăn xin, các ngươi nhìn thấy thì chiếu cố một chút.” Lưu Sa ngốc nghếch lại đáp lời, thật sự ra ngoài. Nói đến nước này, Diệp Thải Đường còn có thể nói gì nữa, nàng biết rõ đây là một miếng bánh ngọt có bôi thuốc độc, cũng chỉ có thể rưng rưng nước mắt cầm ăn mà thôi. “Ta làm.” Diệp Thải Đường không đợi Hạ Việt nói xong, liền nói: “Đại nhân, ngài thật sự quá tốt bụng, ta bị thuyết phục vì sự tốt bụng của ngài. Đừng nói bao ăn bao ở, còn có tiền, cho dù không có tiền, ta cũng làm. Có thể làm việc ở Lục Phiến Môn, còn ăn xin gì nữa chứ.” Câu nói này nghe có vẻ không có vấn đề gì, nhưng ở đâu cũng có vấn đề, Lục Phiến Môn tạo nghiệt gì mà phải so tốt xấu với ăn xin, nhất thời Hạ Việt cũng biết phải phản bác thế nào. Trích đoạn 2: Diệp Thải Đường khinh bỉ nói: “Cơm mềm cứng rắn ăn, còn ăn đúng lý hợp tình, Lư phu nhân đã tạo nghiệt gì vậy, năm đó nếu như bà ấy tìm một tiểu bạch kiểm, chỉ cần mặt đẹp dáng người đẹp, tự mình bỏ tiền bao nuôi, chẳng phải cuộc sống sẽ thoải mái hơn bây giờ à.” Diệp Thải Đường nói xong, lại liếc nhìn Hạ Việt. Hạ Việt còn chưa kịp tiêu hóa mấy lời nói kinh hãi thế tục này của Diệp Thải Đường, bị nàng liếc nhìn, nhất thời cảm thấy không đúng lắm. Muội ấy nhìn ta làm gì vậy, cảm thấy ta là cơm mềm cứng rắn ăn, hay là tiểu bạch kiểm? Trích đoạn 3: Diệp Thải Đường vô cùng cạn lời, nàng lẩm bẩm nói: “Nhìn không ra, đại nhân còn là một người ngạo kiều nữa.” Vương Thống không hiểu liền hỏi: “Ngạo kiều là ý gì?” Lưu Sa đọc hiểu một trăm điểm: “Chính là kiêu căng ngạo mạn đó.” “Không không không.” Diệp Thải Đường lắc lắc ngón tay: “Chính là vừa kiêu ngạo vừa nũng nịu.” Hạ Việt thật sự không thể ngờ rằng trong lòng Diệp Thải Đường mình lại có hình tượng như vậy, giật mình đến mức suýt chút nữa vấp ngã. Diệp Thải Đường còn tiến thêm một bước giải thích: “Con người ấy mà, chính là thích ngạo kiều trước mặt những người thương mình.” Hạ Việt không muốn trở thành quan viên đầu tiên của Đại Lương đánh chết thủ hạ trên đường, cho nên hắn chỉ có thể nén giận, cố gắng nhớ lại Diệp Minh đã gặp lúc trước, Diệp Minh là một người rất bình thường, sao nữ nhi của ông ấy lại không đáng tin như vậy. Trích đoạn 4: Trên trán của Trạng Nguyên có một vầng trăng lưỡi liềm, lúc trước Diệp Thải Đường cũng đã từng xem qua các loại chân dung mặt nạ hí kịch. Lần này lại liếc nhìn, Diệp Thải Đường lập tức nhận ra chỗ không đúng. "Hình như vị trí của mặt trăng này không giống với mấy cái ta đã từng nhìn thấy trước đây." "Phải." Lão bản gánh hát hí kịch đáp: "Đáng lẽ phải vẽ lệch vầng trăng này mới được, nhưng hôm nay hắn không chú ý, lại vẽ thẳng." Diệp Thải Đường liếc nhìn, đúng thật là như vậy, vầng trăng trên trán vị Trạng Nguyên này là thẳng, mà những cái nàng từng thấy trước đây đều là lệch. Nhưng đây cũng không phải chuyện gì to tát, đến mức phải tức giận như vậy, mắng như mắng tôn tử vậy à? Diệp Thải Đường không khỏi hỏi: "Vầng trăng này thẳng hay lệch, có quy tắc gì đặc biệt à?" Hoặc nên nói, có điều cấm kỵ gì à? Lão bản tức giận như vậy, giống như vị Trạng Nguyên này đã phạm phải sai lầm lớn. Lão bản gánh hát hí kịch thở dài: "Tiểu thư có điều không biết, nghề nào cũng có quy tắc của nghề nấy. Nhân vật trong vở hí kịch này là một vị Trạng Nguyên nổi tiếng thời tiền triều, chính trực vô tư. Nghe nói ông ấy là Chung Quỳ lão gia chuyển thế, ban ngày đòi lại công bằng xử án cho bá tánh. Ban đêm, có thể nhìn thấy quỷ hồn. Nếu có ai chết oan, sẽ báo mộng để đòi lại công bằng." Diệp Thải Đường "a" một tiếng, nhất thời không phản ứng kịp lão bản đang ám chỉ gì, dừng lại một lát mới vỡ lẽ: "Ông đang nói quỷ ấy à." Trích đoạn 5: Thấy tên hỏa kế cũng không nghĩ ra được nội dung gì thêm, Tạ Chỉ lại hỏi: "Chẳng phải nam nhân không thể hát, nữ nhân có thể hát à? Ngươi đi tìm một nha đầu đến hát cho bọn ta nghe thử." Thật phiền muộn, người khác đều là uống hoa tửu nghe tiểu khúc. Còn bọn họ thì sao, ăn bánh bao nghe quỷ ca dao. Sự khác biệt thật sự quá lớn. Tên hỏa kế nhận được tiền thưởng vẫn rất tích cực, rất nhanh đã tìm một tiểu nha đầu đến. Tiểu nha đầu liền cất tiếng hát. "Ánh trăng sáng, lòng hoang mang." "Quỷ tân nương, tìm tân lang." "Tân lang là tình lang của ta, tân phòng là mộ phần của ta." "Giá y một màu đỏ thẫm, dùng máu ta thêu một đôi uyên ương." "Kèn xô na thổi vang một đường. Tình lang hỡi, chúng ta vào động phòng hoa chúc... chàng xem kìa, tim chàng gan chàng vương khắp sàn." Giọng của tiểu nha đầu cũng khá hay, nhưng hát lên lại hơi rợn người. Diệp Thải Đường nghe rồi, xoa xoa lớp da gà trên cánh tay. Đây là tiểu khúc dân gian gì chứ, đây là bài ca dao kinh dị mà. Trích đoạn 5: -------- Truyện chủ yếu về trinh thám phá án, vụ án liên tục, tình cảm là phụ, mọi người cùng gu với mình thì nhảy hố nhé. Chúc mọi người một ngày tốt lành và đọc truyện vui vẻ nha ~

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Quán Mì Nhỏ Ở Biện Kinh
Quán Mì Nhỏ Ở Biện Kinh

Thẩm Miểu xuyên thành một người vợ bị mẹ chồng ác độc ép bỏ, trở thành một phụ nữ bị ruồng rẫy. Nguyên chủ cha mẹ mất sớm, chỉ để lại một quán mì cháy rụi, đổ nát. Cùng với đó là hai đứa em trai, em gái nhỏ xíu, suýt chút nữa vì đói mà chết. Mọi người đều nói nàng thật đáng thương, mệnh khổ. Gia đình chồng trước còn mong được thấy nàng thảm hại mà cười nhạo. Nhưng Thẩm Miểu, người kiếp trước ba đời tổ tông đều làm đầu bếp, lại nghĩ:... Không phải quá trùng hợp rồi sao, chuyên môn vừa khớp! Khà khà, thời tới cản không kịp là có thật nha! Bày quán nhỏ, sửa sang sân vườn, kinh doanh quán mì, từ đây Biện Kinh không chỉ có Phàn Lâu, mà còn nổi danh xa gần với đại tửu điếm Thẩm ký! *** Tạ Kỳ là một người mệnh cứng, khó chết nhưng vô cùng xui xẻo. Ra ngoài làm việc, trước bị trộm, sau bị lừa, đến mức không còn một xu, phải đến nương nhờ nhà dì. Không ngờ lại phát hiện vị hôn thê chị họ nhiều năm không gặp đã có thai. Chàng thân tâm mệt mỏi trở về Biện Kinh, nhiều ngày chẳng biết mùi vị món ăn. Cho đến khi tình cờ đi ngang qua một quán nhỏ trên cầu Kim Lương. Mua một chiếc bánh mì nướng, vừa cắn một miếng, mọi phiền muộn tan biến. Trời ơi nó ngon.... *** “Thì ra tất cả vận may đời này của ta, đều để dành cho việc gặp được nàng.” Hướng dẫn trước khi đọc: Lấy bối cảnh nhà Tống giả tưởng, các tình tiết hoàn toàn hư cấu . Nam chính xui xẻo nhưng cảm xúc ổn định x Nữ chính siêng năng, mạnh mẽ, ngọt ngào. Ẩm thực, kinh doanh, đời sống thường nhật ấm áp chốn phố phường, nuôi gà, chơi chó, có tuyến tình cảm, đời thường chiếm phần lớn. Nhân vật chính: Thẩm Miểu, Tạ Kỳ. Khác: Vừa được ẩm thực, vừa có quân tử. Một câu tóm tắt: Kinh doanh ẩm thực thường nhật. Ý tưởng chủ đạo: Dân lấy ăn làm gốc.

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Tích Trữ Hàng Hóa Phiêu Lưu Trên Nhà Bè
Tích Trữ Hàng Hóa Phiêu Lưu Trên Nhà Bè

Bão táp, sóng thần, mất điện, giông bão và mưa đá, sinh vật biển biến dị...Thế giới dần trở nên hỗn loạn. Khi Thư Phức tỉnh dậy sau một giấc mơ, cô chợt nhận ra rằng mình không đến từ thế giới này. Thư Phức biết được phần lớn đất đai cùng thành phố này sẽ bị nhấn chìm trong nước. Cô chỉ muốn làm một con cá mặn với không gian hữu hạn trong tay: Sau khi tích trữ hàng hoá cô sẽ nằm yên một chỗ, có thể sống sót được bao lâu thì hay bấy nhiêu... Tích, bàn tay vàng đã được kích hoạt! [“Ngôi nhà bè không chìm” đã được kích hoạt, cấp bậc “Bè gỗ”: cấp 1 Kích thước của nhà bè: 10 mét vuông Chế độ lái: trôi theo dòng chảy (tốc độ dòng chảy: 10-20 km/giờ) Giới hạn thời gian sử dụng mỗi ngày: 5 giờ Phòng hộ cấp 1: Chế độ chủ sở hữu khu nhà bè (khu vực chủ sở hữu là khu vực có khả năng chống chịu thiên tai, nhiệt độ ổn định, không gian sống an toàn độc quyền)] Thư Phức vội đứng lên, cô có thể sống sót! Thậm chí còn có thể nằm yên một chỗ sống thật lâu! Câu hỏi được đặt ra lúc này: Nên làm gì trước khi xảy ra tận thế? Xin nghỉ? Từ chức? Mua mua mua? [Ngày mai hãy đến công ty điểm danh đúng giờ, bạn sẽ nhận được thanh tiến độ 5% cho bè gỗ cấp 2. (Tiến độ hiện tại của bè cấp 2: 0%)] Thư Phức: →_→ Lần nọ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ Thư Phức đã mở khoá chức năng “Đĩa quay rút thăm trúng thưởng”. [Chúc mừng bạn đã nhận được phần thưởng thứ năm màu đỏ: 50 kg gạo x2] [Chúc mừng bạn đã nhận được phần thưởng thứ năm màu xanh: một cái “Phòng tắm vòi sen thùng gỗ”] [Chúc mừng bạn đã nhận được phần thưởng thứ tư màu đỏ: 1 gói quà thịt nướng] Thư Phức: ^_^ Dần dần cô bị nghiện rút thăm trúng thưởng không thể thoát ra được!

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Đi Tìm Lại Vết Chu Sa Của Mình
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Đi Tìm Lại Vết Chu Sa Của Mình

Kiếp trước, cô bị người ta đẩy xuống sông, bị ép gả cho một gã đàn ông cầm thú đội lốt người. Sau khi cưới, tên cặn bã đó nhờ thế lực của cha cô mà quay trở lại thành phố. Hai người sống suốt hai mươi năm trong một cuộc hôn nhân không tình cảm cô không muốn để hắn chạm vào mình, vì trong lòng cô luôn cất giữ một vết chu sa không thể nói ra. Sau này, cha cô bệnh mất, mẹ cũng lần lượt ra đi. Cô bị tên chồng cặn bã giày vò đến chẳng còn ra hình người. Cuối cùng, cô mới biết, hóa ra cha cô không phải chết vì bệnh, mà là bị gã đầu độc bằng thuốc độc mãn tính. Cô chết trong vòng tay của Trương Thời Dã. Khi sắp rời khỏi thế gian, cô vuốt ve khuôn mặt anh, khẽ nói: “Giá như năm đó người cứu em là anh thì tốt biết mấy.” Trương Thời Dã khóc không thành tiếng, chỉ có thể liên tục thì thầm: “Xin lỗi, là anh đến muộn rồi...” Linh hồn cô vẫn luôn đi theo Trương Thời Dã, tận mắt chứng kiến anh báo thù cho mình, gϊếŧ sạch tất cả những kẻ từng hại cô. Cuối cùng, anh tự sát trước mộ phần của cô. Cô trọng sinh, mang theo không gian trở về năm 1974. Lần này, cô sẽ không yếu đuối như kiếp trước nữa. Cô muốn báo thù, trả ơn, và quan trọng nhất đi tìm lại vết chu sa của đời mình. ...

150000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Bị Câu Nhầm Hồn, Ta Dẫn Hầu Gia Dọn Sạch Kinh Thành Rồi Đi Lưu Đày
Bị Câu Nhầm Hồn, Ta Dẫn Hầu Gia Dọn Sạch Kinh Thành Rồi Đi Lưu Đày

Đại lão mạt thế Tân Lung vất vả lắm mới nghịch chuyển thời không trở về hiện đại, còn chưa tận hưởng được bao lâu, lại bị câu nhầm hồn, đưa đến cổ đại. Vừa mở mắt ra, đã thấy mình đang ở hiện trường lưu đày. Không hoảng, trong tay nàng có không gian! Trước tiên quét sạch kho của tất cả tham quan trong kinh thành, sau đó vét luôn cả quốc khố vào không gian, lại thu dọn sạch sẽ phủ Định Quốc Công, khiến đám người đến tịch biên tài sản trợn tròn mắt, nghẹn họng không nói nên lời. Lên đường lưu đày, lo lắng sẽ bị đói ư? Nhờ vào kỹ nghệ nấu ăn cứng cựa được rèn giũa từ mạt thế, nàng chẳng ngán thứ gì. Từ thịt sói, thịt rắn, thịt lợn rừng, cá nóc, nấm dại, thịt cá sấu, hoa cỏ và rau dại, gặp gì ăn nấy, nấu gì ngon nấy, khiến cả phủ Hầu gia phải tròn mắt kinh ngạc. Đến nơi lưu đày, đại công cáo thành, Tân Lung thu dọn hành lý, chuẩn bị hòa ly. Không ngờ vị Hầu gia cao quý kia lại bắt đầu chơi trò vô lại. Tiêu Kinh Hạc: “Thư hòa ly là gì... Sao ta nghe không hiểu? Phu nhân, đột nhiên ta thấy hơi choáng váng, để ta đi ngủ trước đã, có chuyện gì ngày mai nói tiếp nhé...” Tân Lung: “...” Hầu gia, diễn xuất của ngài giả quá rồi đấy!

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Trở Về Niên Đại, Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Như Bảo Bối Siêu Hung Dữ
Trở Về Niên Đại, Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Như Bảo Bối Siêu Hung Dữ

Phòng thí nghiệm nổ mạnh làm Lâm Đường trở về cái niên đại nghèo khó thiếu thốn vật tư kia, còn buộc chặt với một cái hệ thống đánh dấu. Cô còn chưa kịp lấy món quà của người mới thì vị hôn phu được định ra từ bé đã chạy tới cửa từ hôn. Nguyên nhân từ hôn là vì hắn sắp trở thành công nhân, đi vào thành phố làm việc. Lâm Đường nhìn người nam nhân có khuôn mặt bình thường mà lại tỏ ra rất tự tin kia, môi đỏ hé mở: "Được.” Chưa tới một tháng, vị hôn phu bị đuổi việc. Lâm Đường đi dạo quanh huyện một vòng liền trở thành cán bộ của xưởng dệt. Nội tâm của vị hôn phu: Hiện tại cầu hợp lại còn kịp sao? * Cái niên đại này thật sự rất quá thiếu thốn vật tư rồi. Tuy rằng được ba người anh và cha mẹ yêu chiều, nhưng ăn cơm cần có phiếu gạo, mua vải cần có phiếu vải, mua thịt cần phiếu thịt, thậm chí ngay cả mua một khối xà bông cũng cần có phiếu. Cho dù thắt chặt lưng quần để sinh hoạt thì vẫn vô cùng khó khăn. Nhìn thứ đen sì sì trong chén, Lâm Đường im lặng: “...” May mà cô có một cái hệ thống! Muốn cái gì? Chỉ cần đánh dấu là sẽ có. - Nhiều năm sau. Người nam nhân tuấn mỹ nào đó nhìn người vợ yếu đuối mong manh, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, cố gắng không thay đổi sắc mặt hỏi: “Nghe nói năm đó em đánh hai đấm đã hạ gục một con lợn rừng?” Ánh mắt Lâm Đường hơi lóe lên, đầu ngón tay hơi dùng một chút lực thì cái chén sứ tráng men trong tay liền biến hình, nghiêm túc nói: “Nào có? Anh đừng nghe mấy người đó nói hươu nói vượn, chúng ta đều là người làm công tác văn hoá, sao có thể bạo lực như vậy được!”

550000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Thập Niên 70: Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Làm Quân Tẩu
Thập Niên 70: Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Làm Quân Tẩu

Đời trước, người đàn ông Tô Nhiễm Nhiễm tránh còn không kịp, lại vì cứu cô mà bị hồng thủy cuốn đi. Cảnh tượng dũng cảm đó, ở trong đêm khuya liên tục nằm mơ nhắc nhở cô, cô đã bỏ lỡ người thâm tình như thế nào. May mà ông trời rủ lòng thương xót, khiến cô trở về ngày người đàn ông nói chuyện ly hôn với cô lần nữa. Lần này cô sẽ không bỏ qua phần thâm tình đó nữa. Ôm đứa bé trong bụng, mang theo không gian linh tuyền, Tô Nhiễm Nhiễm quả quyết tùy quân đến hải đảo! ... Thẩm Hạ cảm thấy có lẽ mình đang nằm mơ! Nếu không nàng dâu nhỏ vẫn luôn sợ anh muốn chết, sao có thể làm nũng với anh, còn ôm hôn anh nữa? Nhìn cô vợ nhỏ chọc người mà không tự biết, Thẩm Hạ lại có loại cảm giác không chân thực. “Nhiễm Nhiễm, em đã suy nghĩ kỹ chưa? Sau này sẽ không còn cơ hội ly hôn nữa!” Thẩm Hạ nghiến răng, lại xác nhận với cô lần nữa. Mà đáp lại anh, là nhiệt tình anh không dám tưởng tượng.

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng