
Bệnh Mỹ Nhân Và Đồ Tể
- Tác giả:Vũ Thỉ Dực
- Trạng thái:Hoàn thành
- Loại:Truyện Dịch
Điền VănTình CảmXuyên KhôngCổ ĐạiHài HướcNữ CườngTrọng SinhDị NăngHE
Sau khi xuyên qua, Úc Ly trở thành con gái của một hộ nhà nông, bị người thân bán đi để gả cho một thư sinh bệnh tật trong làng để xung hỉ. Ban đầu nàng tưởng xung hỉ chỉ là cái danh, chắc là vào nhà người ta làm nha hoàn, ai ngờ lại thành chính thất, đường hoàng làm chủ gia đình, không còn cảnh bữa đói bữa no. Nhưng niềm vui chưa kịp nở hoa thì nàng phát hiện ra nhà thư sinh cũng nghèo rớt mồng tơi, nồi niêu lạnh tanh, gió thổi qua nghe tiếng bụng réo. Nhìn thư sinh nằm trên giường bệnh, khuôn mặt thanh tú như tiên nhưng hiện lên sắc đỏ vì bệnh tật, Úc Ly thầm thở dài. Chẳng phải chỉ là bắt đầu từ đầu sao? Cuộc sống thế nào còn phải do nàng quyết định. Nhà có phu quân bệnh tật, bà bà yếu đuối cùng hai đứa trẻ, cả nhà đều cần ăn cơm nên Úc Ly chỉ có thể gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng gia đình, chuẩn bị đi tìm việc làm. Nàng không giỏi nữ công, giặt giũ quần áo kiếm được quá ít tiền, đi bến tàu khuân vác sẽ bị bóc lột, vận may không tốt thì đừng nghĩ đến việc vào rừng nhặt của hời. Chỉ có sức lực là còn khá tốt... Người đàn ông hỏi: “Ngươi định tìm việc gì?” Úc Ly: “Mổ lợn.” Người đàn ông: "Ngươi đã từng mổ lợn bao giờ chưa?” Úc Ly tự tin đáp: “Chưa, nhưng ta đã xem qua!” Người đàn ông: “...” Úc Ly làm việc hăng say, chàng thư sinh cũng dần khỏe lại, hơn nữa còn thi đỗ khoa cử, cuối cùng trở thành quốc công gia, Úc Ly cũng trở thành quốc công phu nhân. Đối với việc này, Úc Ly chỉ biết tỏ vẻ cạn lời: “...”
1110 chương
Truyện cùng tác giả
Bệnh Mỹ Nhân Và Đồ Tể
Vũ Thỉ Dực
Sau khi xuyên qua, Úc Ly trở thành con gái của một hộ nhà nông, bị người thân bán đi để gả cho một thư sinh bệnh tật trong làng để xung hỉ. Ban đầu nàng tưởng xung hỉ chỉ là cái danh, chắc là vào nhà người ta làm nha hoàn, ai ngờ lại thành chính thất, đường hoàng làm chủ gia đình, không còn cảnh bữa đói bữa no. Nhưng niềm vui chưa kịp nở hoa thì nàng phát hiện ra nhà thư sinh cũng nghèo rớt mồng tơi, nồi niêu lạnh tanh, gió thổi qua nghe tiếng bụng réo. Nhìn thư sinh nằm trên giường bệnh, khuôn mặt thanh tú như tiên nhưng hiện lên sắc đỏ vì bệnh tật, Úc Ly thầm thở dài. Chẳng phải chỉ là bắt đầu từ đầu sao? Cuộc sống thế nào còn phải do nàng quyết định. Nhà có phu quân bệnh tật, bà bà yếu đuối cùng hai đứa trẻ, cả nhà đều cần ăn cơm nên Úc Ly chỉ có thể gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng gia đình, chuẩn bị đi tìm việc làm. Nàng không giỏi nữ công, giặt giũ quần áo kiếm được quá ít tiền, đi bến tàu khuân vác sẽ bị bóc lột, vận may không tốt thì đừng nghĩ đến việc vào rừng nhặt của hời. Chỉ có sức lực là còn khá tốt... Người đàn ông hỏi: “Ngươi định tìm việc gì?” Úc Ly: “Mổ lợn.” Người đàn ông: "Ngươi đã từng mổ lợn bao giờ chưa?” Úc Ly tự tin đáp: “Chưa, nhưng ta đã xem qua!” Người đàn ông: “...” Úc Ly làm việc hăng say, chàng thư sinh cũng dần khỏe lại, hơn nữa còn thi đỗ khoa cử, cuối cùng trở thành quốc công gia, Úc Ly cũng trở thành quốc công phu nhân. Đối với việc này, Úc Ly chỉ biết tỏ vẻ cạn lời: “...”
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối
Vũ Thỉ Dực
Cố Di Gia xuyên thành mỹ nhân yếu đuối trong một quyển truyện niên đại, tuy cơ thể yếu ớt lắm bệnh nhưng lại có một gương mặt vô cùng xinh đẹp, bị con trai của xưởng trưởng nhìn trúng, dẫn tới sau cùng chết quá thảm. Đối mặt với vận mệnh liếc mắt là có thể nhìn tới điểm cuối, Cố Di Gia lựa chọn nhắm mắt xuôi tay. Họ hàng cực phẩm muốn gả cô cho con trai của xưởng trưởng lấy sính lễ? Cố Di Gia trực tiếp ôm ngực lùi lại, dọa bọn họ tái mặt, bỏ chạy thục mạng. Mẹ kế nhìn cô không thuận mắt, không làm việc liền không có cơm ăn? Cố Di Gia lần nữa ôm ngực ngã xuống đất, khiến chị dâu – người luôn che chở cô xách chổi đuổi đánh con trai do mẹ kế sinh. Nhìn thấy Cố Di Gia liên tục gây chuyện, thu thập cực phẩm, đuổi con trai của xưởng trưởng đi, mọi người đều cảm thấy đời này của cô đã định sẵn không xuất giá được, chỉ có thể dựa dẫm anh chị dâu cả đời, làm một bà cô già – Cố Di Gia được chị dâu dẫn đi tòng quân, sau đó gả cho chiến hữu kiên cường rắn rỏi trông vừa lạnh lùng vừa hung dữ, không dễ sống chung của anh cả. Tất cả mọi người: ??? Con ma bệnh này thế mà thật sự có người lấy? Tên oan đại đầu nào tốt bụng như vậy? ** Sau khi Cố Di Gia kết hôn, mỗi ngày đều uể oải. Mỗi tối cô mệt tới thừa sống thiếu chết, buổi sáng còn bị chồng xách đi tập thể dục, thề rằng phải giúp cô khỏe mạnh sống tới 99 tuổi, đối với một người lười ‘yếu ớt lắm bệnh’ mà nói, cuộc sống thế này thực sự rất khổ. Thôi, tiếp tục nhắm mắt xuôi tay đi.








![Vi Sinh [thập niên 70]](/images/novels/im_1760238514613_IBpJJVzbf2_org.png)