Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Đô thịHuyền huyễnXuyên KhôngTruyện MaTrọng SinhThám HiểmLinh DịNữ CườngGia ĐấuHài HướcĐiền VănHiện Đại

Tô Tái Tái cảm thấy mình thật thảm. Nhị sư đệ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình đã bế quan. Chỉ để lại tiểu sư điệt đang tuổi ăn tuổi lớn cùng với vị sư phụ đang tiến vào trạng thái muốn về hưu dưỡng già, trong mấy năm gần đây còn vô cùng thích nuôi dưỡng những sủng vật kỳ lạ. Nhưng lại làm khổ đại đệ tử là cô. Cũng may ông trời cũng không có tuyệt đường người, bà nội trong giới hào môn của cô đã tìm tới cửa! Hoá ra cô chính là thiên kim thật! Cái gì?! Cô đã đính hôn từ bé, vị hôn phu còn chướng mắt cô chỉ là một thôn cô nơi hoang dã, chỉ có thiên kim giả mới là tình yêu đích thực, sau khi biết được cô còn sống thì lúc gặp mặt đã ném ra một trăm vạn tệ muốn cô rời đi??? "Không được, ít nhất phải đưa thêm một trăm vạn." Tô Tái Tái nghiêm túc dựng thẳng một ngón tay để tăng giá, "Bằng không, việc này cũng không cần thương lượng." "Vô sỉ!" Vị hôn phu mắng. "Anh mắng tôi?" Tô Tái Tái sửng sốt một chút, vẻ mặt của cô càng thêm nghiêm túc. Sau khi nhìn chằm chằm người đối diện đến mức da đầu của người đó hơi tê dại, lại chậm rãi mở miệng, "Vậy thì lại đưa thêm 50 vạn tiền bồi thường thiệt hại tinh thần." Sủng vật được sư phụ nuôi dưỡng ở ngọn núi phía sau môn phái đều là động vật ăn thịt, cần phải cho ăn định kỳ, đây là một khoản chi tiêu vô cùng lớn! Trăm vạn lệ quỷ ở ngọn núi phía sau môn phái đã phát ra tiếng tru, "lên tiếng ủng hộ" thiếu chủ. —— sau đó không lâu —— Nhị sư đệ thuận lợi xuất quan nhìn thấy cỏ mọc xanh um tươi tốt ở trong môn phái thì lâm vào trầm mặc. Anh nhớ rõ. . . Trước khi bế quan mình rõ ràng đã để lại tiền và đồ ăn đủ cho cả nhà ăn uống trong vòng một trăm năm. Cho nên hiện tại người đâu hết rồi? Một câu tóm tắt: Vì sinh kế, bị bắt đi làm buôn bán

300000

774 chương

Truyện cùng tác giả

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Nhất Oản Xoa Thiêu

Tô Tái Tái cảm thấy mình thật thảm. Nhị sư đệ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình đã bế quan. Chỉ để lại tiểu sư điệt đang tuổi ăn tuổi lớn cùng với vị sư phụ đang tiến vào trạng thái muốn về hưu dưỡng già, trong mấy năm gần đây còn vô cùng thích nuôi dưỡng những sủng vật kỳ lạ. Nhưng lại làm khổ đại đệ tử là cô. Cũng may ông trời cũng không có tuyệt đường người, bà nội trong giới hào môn của cô đã tìm tới cửa! Hoá ra cô chính là thiên kim thật! Cái gì?! Cô đã đính hôn từ bé, vị hôn phu còn chướng mắt cô chỉ là một thôn cô nơi hoang dã, chỉ có thiên kim giả mới là tình yêu đích thực, sau khi biết được cô còn sống thì lúc gặp mặt đã ném ra một trăm vạn tệ muốn cô rời đi??? "Không được, ít nhất phải đưa thêm một trăm vạn." Tô Tái Tái nghiêm túc dựng thẳng một ngón tay để tăng giá, "Bằng không, việc này cũng không cần thương lượng." "Vô sỉ!" Vị hôn phu mắng. "Anh mắng tôi?" Tô Tái Tái sửng sốt một chút, vẻ mặt của cô càng thêm nghiêm túc. Sau khi nhìn chằm chằm người đối diện đến mức da đầu của người đó hơi tê dại, lại chậm rãi mở miệng, "Vậy thì lại đưa thêm 50 vạn tiền bồi thường thiệt hại tinh thần." Sủng vật được sư phụ nuôi dưỡng ở ngọn núi phía sau môn phái đều là động vật ăn thịt, cần phải cho ăn định kỳ, đây là một khoản chi tiêu vô cùng lớn! Trăm vạn lệ quỷ ở ngọn núi phía sau môn phái đã phát ra tiếng tru, "lên tiếng ủng hộ" thiếu chủ. —— sau đó không lâu —— Nhị sư đệ thuận lợi xuất quan nhìn thấy cỏ mọc xanh um tươi tốt ở trong môn phái thì lâm vào trầm mặc. Anh nhớ rõ. . . Trước khi bế quan mình rõ ràng đã để lại tiền và đồ ăn đủ cho cả nhà ăn uống trong vòng một trăm năm. Cho nên hiện tại người đâu hết rồi? Một câu tóm tắt: Vì sinh kế, bị bắt đi làm buôn bán

300000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Truyện liên quan

Thập Niên 70: Chờ Chồng Nuôi Con
Thập Niên 70: Chờ Chồng Nuôi Con

Nguyên chủ xinh đẹp như hoa, có hai đứa con đáng yêu, chồng quanh năm không có ở nhà nhưng tiền lương cao có thể nuôi cô. Mẹ chồng dữ dằn đành hanh nhưng lại vui vẻ hòa nhã với cô, còn không cần cô ra đồng làm việc. Cô lại nhạy cảm và yếu ớt tự biến mình thành cái túi trút giận, chồng vừa chết thì mình cũng nghẹn chết tươi. Lâm Thù: Có em bé đáng yêu để ngắm, có tiền để ăn thịt, không có chồng gây rắc rối lại có mẹ chồng dũng mãnh bảo vệ, cuộc sống tốt đẹp này biết đi đâu mà tìm? Dứt khoát nằm yên đợi chết cho rồi, ngày nào cũng dẫn con đi trồng hoa, nấu món ngon, ăn dưa xem kịch. Người toàn thôn đều đang đợi xem trò cười của Lâm Thù, chồng của ả đàn bà diêm dúa này chết rồi, chắc chắn sẽ bị nhà chồng ngược đãi, bắt nạt đến chết cho mà xem. Mẹ chồng đanh đá: Giữ lại gà mái già của nhà các người nhé, tôi mua về bồi bổ cho con dâu thứ ba của tôi, ngày nào nó cũng vất vả quá. Thôn dân: Nhàn rỗi đi dạo mà cũng vất vả? Lâm Thù cầm cái cuốc lên định đi trồng ít rau. Chị dâu cả lập tức giành lấy: Em dâu, em mau đi nghỉ đi, chút việc này chị chỉ làm mấy phút là xong ngay! ... Người trong thôn: Hừ, đều là giả dối hết, cô ta còn trẻ chắc chắn không thủ tiết nổi đâu, đảm bảo sẽ gả cho một lão già nào đó! Ngày hôm sau, các cán bộ kết hôn lần đầu vừa trẻ tuổi vừa tuấn tú trong thành phố nháo nhào xách túi to túi nhỏ đến tận cửa cầu hôn, trông rất chân thành thâm tình: Đồng chí Lâm Thù, cô thật cần cù và dũng cảm, tôi muốn kết làm bạn đời cách mạng với cô. Lâm Thù đáp với vẻ nhẹ nhàng bâng quơ: Anh rất tốt nhưng tôi rất tiếc, tôi phải thủ tiết với chồng tôi cả đời. Cánh đàn ông ưu tú tiếc nuối rời đi: Hu hu hu, cô ấy rất yêu Lục Thiệu Đường. Cha mẹ có con gái trong thôn: Hay là cô giới thiệu cho con bé nhà chúng tôi với! Người trong thôn: Cô ta có năng lực đến đâu thì đã sao? Không có chồng thương, không có chồng... Sau đó người chồng cao lớn và tuấn mỹ đó của Lâm Thù trở về, lái trên con xe Jeep lớn, mặc bộ quân trang phẳng phiu, tuổi còn trẻ mà đã vinh dự thăng chức làm tham mưu trưởng! Người trong thôn: Chuyện tốt đều bị cô ta húp hết trơn! ... Lục Thiệu Đường kết hôn được ba ngày đã phải rời nhà về bộ đội, sau năm năm trải qua thập tử nhất sinh mới có thể về nhà, vậy mà lúc đi ngang qua quán cơm lại nhìn thấy vợ mình và một người đàn ông khác... đang xem mắt? Người đàn ông: Đồng chí Lâm Thù, tôi đã ngưỡng mộ cô từ rất lâu rồi, xin hãy kết làm bạn đời cách mạng... Lâm Thù: Chắc anh nói đùa rồi, tuy rằng chồng tôi đã không còn nhưng tôi sẽ yêu anh ấy cả đời, thủ tiết cả đời vì anh ấy. Lục Thiệu Đường: ! Anh sải bước đi về phía cô nhưng cô lại... bỏ qua anh mà đi mất? Lâm Thù: Má ơi, vừa rồi có phải cô nhìn thấy hồn ma của Lục Thiệu Đường không vậy? Anh rất cao lớn, rất đẹp trai, rất dũng mãnh, rất lạnh lùng! Chắc là anh không nhận ra mình đâu... không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình, chuồn là thượng sách. Sĩ quan Lục tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cao lớn lại tuấn tú phát hiện sau khi có vợ có con, vậy mà anh lại phải theo đuổi lại vợ mình từ đầu! ... Suy nghĩ không muốn người biết của Lâm Thù: Oa, anh ấy vừa cao vừa đẹp trai, vai rộng eo thon ngực nở! Bụng có cơ, ngực có cơ, chân lại còn dài! Mình ưng nha! Sau đó, này này này, Lục Thiệu Đường, anh là cái giống chó ngốc gì vậy, đừng có động vào tôi!

400000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Đế Hậu Trọng Sinh: Xuân Ý Trên Mi
Đế Hậu Trọng Sinh: Xuân Ý Trên Mi

Kiếp trước, Hiếu Tông Hoàng Đế Chúc Hựu Đường cùng Trương Hoàng Hậu là một đôi phu thê mẫu mực, suốt đời giữ vững đạo nghĩa, tận trung vì nước, hết lòng vì dân. Thế nhưng, dù hết lòng cống hiến, cả hai vẫn không tránh khỏi số phận bạc bẽo. Một người vì lao lực mà băng hà ngày trên ngai vàng, một người ôm đầy uất hận mà nhắm mắt nơi thâm cung lạnh lẽo. Sống lại một đời, Chúc Hựu Đường chẳng còn muốn làm một vị minh quân vất vả, chỉ muốn buông bỏ lương tâm, tận hưởng vinh hoa phú quý, làm một vị hôn quân tiêu dao tự tại. Về phần Trương Hoàng hậu, kiếp trước nàng là bậc mẫu nghi thiên hạ, nhưng ngoài mặt rực rỡ nhưng sau lưng lại luôn phải ứng phó với từng lớp âm mưu. Chưa kể, nàng còn phải đóng vai một vị Hoàng Hậu hoàn mỹ, suốt ngày quét sạch những chiếc "mũ xanh" trên đầu Hoàng Đế. Lần này sống lại, nàng chỉ muốn giữ khoảng cách, sống một đời an ổn. Một người muốn làm hôn quân, một người muốn kéo xuống chiếc mặt nạ ân ái kiếp trước. Nhưng ông trời trêu ngươi, để xem ai mới là kẻ thắng trong ván cờ duyên phận này.

300000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Sinh Tồn Dưới Đáy Biển: Càng Lặn Càng Mạnh
Sinh Tồn Dưới Đáy Biển: Càng Lặn Càng Mạnh

Tỉnh dậy giữa biển cả rộng lớn, cảm giác ấy như thế nào? Bắt đầu chỉ với một bộ đồ lặn, mọi trang bị đều phải dựa vào nhặt được! Kỹ năng “chống áp lực nước” được kích hoạt, một mình lặn sâu xuống 100 mét, thật là dễ dàng! Bão cuồng phong, giá rét thấu xương, nắng nóng thiêu đốt, sóng thần cuộn trào, đất đá rung chuyển, núi lửa phun trào và các loài sinh vật xâm lấn... Vô vàn thảm họa liên tiếp ập đến, tài nguyên dưới biển ngày càng cạn kiệt, sự sống trở nên mong manh! Lặn xuống đáy biển sâu, xây dựng một căn cứ mới, khai thác tài nguyên chưa được biết đến và tìm kiếm hy vọng giữa hiểm nguy rình rập!

70000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Hệ Thống Thần Thoại Của Tôi Không Giống Các Người
Hệ Thống Thần Thoại Của Tôi Không Giống Các Người

(Nữ chính mạnh mẽ, hài hước x Quỷ chủ kiêu ngạo dễ thương) Tuyên Chi xuyên vào một thế giới tu luyện mang tên “Phù chú quỷ thần”. Ở nơi này, phù sư có thể dùng bùa chú để thỉnh thần, trừ tà, điều khiển yêu ma và vận dụng ngũ hành chi lực, đây là nghề được cả giới tu chân ngưỡng mộ, xem là con đường thăng tiến sáng lạn nhất. Vừa mới nhập hồn vào thân xác mới, nàng đã thấy mình đang mặc hỷ phục đỏ chót, ngồi trong kiệu hoa, ôm chặt tấm “Thần phù” gia truyền, chuẩn bị gả vào Vân gia, một đại tộc nổi danh khắp Đông Chu. Theo nguyên tác, sau khi gả vào Vân gia, nữ chính sẽ bị giam lỏng trong khuê phòng, chịu đủ lễ giáo “tam tòng tứ đức”, phu quân thì bị tráo từ nhị công tử ôn hòa thành tam công tử vũ phu, sau cùng bị hành hạ đến chết. Vân gia thì nhờ cướp được “Thần phù” mà một bước lên mây, trở thành thế gia số một Đông Chu. Tuyên Chi bĩu môi: "Tự mình thỉnh thần không phải tốt hơn sao? Việc gì phải dâng báu vật cho người khác?" --- Tuyên Chi: “Đại Thánh! Con là fan cứng của người từ nhỏ tới lớn luôn đó!” Thần phù phát ra tiếng ục ục, rồi bỗng phun ra một đám mây lành, mang nàng bay cái vèo hơn mười vạn tám ngàn dặm, đáp cái “bịch” xuống bồn tắm của đại phản diện. Tuyên Chi: “Xin thỉnh Nhị Lang Chân Quân, cứu mạng chó con với!” Ngay giây sau, một chân chó vỗ thẳng vào mặt nàng, sủa vang trời rồi lao ra táp sạch cả đám yêu ma quỷ quái. Tuyên Chi: “Tuy chưa mời được thần thật, nhưng ta có thể gọi... thú cưng của họ mà.” Người khác trong truyện: “Cô ấy rốt cuộc đang thỉnh thần gì vậy?” Tuyên Chi: “Xin lỗi, hệ thống thần thoại của ta không giống mấy người.” --- Cho đến một ngày nọ, nàng rốt cuộc cũng triệu được một vị thần mà cả thiên hạ đều biết tiếng. Bắc Minh Quỷ Chủ, hắn khoác áo choàng đen viền lửa, đai lụa tung bay, giữa muôn vàn lệ quỷ phủ phục mà hiện thân. Đôi mắt đỏ thẫm ánh lên khí thế vương giả, hoàn toàn không giống kẻ từng bị chó rượt cắn hôm trước... Hắn cầm một tờ hưu thư, cười lạnh: “Chia tay vui vẻ, ai về nhà nấy.” Tuyên Chi bị ánh mắt âm u của hắn nhìn chằm chằm, liền vội chộp lấy tờ hưu thư xé nát, nhào vào lòng hắn, rướn rướn nước mắt mà khóc: “Hu hu... Đồ chết tiệt! Giờ người mới chịu tới hả? Người nhìn xem! Bọn họ bắt nạt ta nè!” Thân Đồ Đào: “...” Những kẻ bị nàng chỉ mặt gọi tên đều hoảng loạn thụt lùi: “Trời ơi, rõ ràng là nàng ta đang bắt nạt tụi tôi mà?” --- [Ta đã cướp mất thần triệu hoán của phản diện, thì đành tự mình cầm kịch bản... làm phản diện vậy.]

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Ma Y Thần Tế
Ma Y Thần Tế

Ngày tôi sinh ra, trời giáng dị tượng. Vì để giúp tôi có thể tiếp tục sống, ông nội tôi vốn thoái ẩn đã lâu lần nữa ra mặt thay tôi đính hôn tục mệnh. Hai mươi năm sau, cũng vì hành động của ông nội tôi năm đó, gia đình vị hôn thê giàu có của tôi đề nghị từ hôn. Bọn họ đã quá coi thường thực lực của ông nội tôi, quá xem nhẹ bối cảnh của tôi, kết quả, báo ứng tới rồi...

200000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Trở Về Niên Đại, Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Như Bảo Bối Siêu Hung Dữ
Trở Về Niên Đại, Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Như Bảo Bối Siêu Hung Dữ

Phòng thí nghiệm nổ mạnh làm Lâm Đường trở về cái niên đại nghèo khó thiếu thốn vật tư kia, còn buộc chặt với một cái hệ thống đánh dấu. Cô còn chưa kịp lấy món quà của người mới thì vị hôn phu được định ra từ bé đã chạy tới cửa từ hôn. Nguyên nhân từ hôn là vì hắn sắp trở thành công nhân, đi vào thành phố làm việc. Lâm Đường nhìn người nam nhân có khuôn mặt bình thường mà lại tỏ ra rất tự tin kia, môi đỏ hé mở: "Được.” Chưa tới một tháng, vị hôn phu bị đuổi việc. Lâm Đường đi dạo quanh huyện một vòng liền trở thành cán bộ của xưởng dệt. Nội tâm của vị hôn phu: Hiện tại cầu hợp lại còn kịp sao? * Cái niên đại này thật sự rất quá thiếu thốn vật tư rồi. Tuy rằng được ba người anh và cha mẹ yêu chiều, nhưng ăn cơm cần có phiếu gạo, mua vải cần có phiếu vải, mua thịt cần phiếu thịt, thậm chí ngay cả mua một khối xà bông cũng cần có phiếu. Cho dù thắt chặt lưng quần để sinh hoạt thì vẫn vô cùng khó khăn. Nhìn thứ đen sì sì trong chén, Lâm Đường im lặng: “...” May mà cô có một cái hệ thống! Muốn cái gì? Chỉ cần đánh dấu là sẽ có. - Nhiều năm sau. Người nam nhân tuấn mỹ nào đó nhìn người vợ yếu đuối mong manh, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, cố gắng không thay đổi sắc mặt hỏi: “Nghe nói năm đó em đánh hai đấm đã hạ gục một con lợn rừng?” Ánh mắt Lâm Đường hơi lóe lên, đầu ngón tay hơi dùng một chút lực thì cái chén sứ tráng men trong tay liền biến hình, nghiêm túc nói: “Nào có? Anh đừng nghe mấy người đó nói hươu nói vượn, chúng ta đều là người làm công tác văn hoá, sao có thể bạo lực như vậy được!”

550000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Mạt Thế: Siêu Thị Của Lão Bản Cá Mặn Lại Cháy Hàng Rồi!
Mạt Thế: Siêu Thị Của Lão Bản Cá Mặn Lại Cháy Hàng Rồi!

Nhan Duyệt vạn lần không ngờ rằng, đời này cô còn có cơ hội trải nghiệm mạt thế. Vừa mở mắt ra, cô từ một "cá mặn" lười biếng bỗng biến thành nhân viên tập sự của một cửa hàng nhỏ trong tận thế, lại còn bị hệ thống vô tình giao cho những nhiệm vụ livestream bán hàng không hồi kết. May mà cửa hàng của cô buôn bán ngay thẳng, không lừa già dối trẻ. Bánh bao lớn, màn thầu trắng, nước khoáng – đồ ăn, thức uống đủ cả. Xác sống tấn công ư? Không sợ, siêu thị chúng tôi có gậy chuyên dụng diệt thây ma, còn tự động thu thập tinh hạch nữa chứ... Nhớ tích đủ để quay lại mua hàng mới nhé! Thời tiết quá nóng à? Đừng lo, ở đây có quần áo bốn mùa, mát mẻ cho hè, ấm áp cho đông – đồ đánh thây ma không thể thiếu! Nhớ ghé cửa hàng tậu thêm trước khi độ bền hao hết nha! Nhan Duyệt vừa ôm lò nướng vừa ợ no nê: "Cửa hàng tiếp theo... nên mở ở đâu đây nhỉ?"

100000 Giỏ hàng Giỏ hàng

Trước Khi Bị Lưu Đày, Vương Phi Xông Vào Hoàng Cung Dọn Sạch Quốc Khố
Trước Khi Bị Lưu Đày, Vương Phi Xông Vào Hoàng Cung Dọn Sạch Quốc Khố

Giang Nhược vốn là một cô gái trong thời mạt thế, không sở hữu dị năng nào nên cuối cùng chết thảm trên đường chạy trốn. Khi tỉnh lại, nàng phát hiện linh hồn mình đã xuyên vào thân xác của một thiên kim tiểu thư không được sủng ái trong một cuốn tiểu thuyết. Hiện tại, tình tiết câu chuyện đang ở đoạn phụ thân - một vị thừa tướng nhẫn tâm - ép buộc nàng phải gả cho An Vương để làm xung hỉ. Thế nhưng, nắm trong tay kịch bản, Giang Nhược chẳng hề nao núng hay lo sợ. Vào ngày đại hôn, Giang Nhược thản nhiên véo mặt Tiêu Thừa Cẩn - vị An Vương nổi tiếng lạnh lùng - và nói: “Ờ, ta tới đây là để xung hỉ cho ngươi đấy.” Không lâu sau, tin dữ đến: Hoàng Thượng ra lệnh lưu đày cả hai vợ chồng nàng đến Tễ Châu. Thay vì hoảng loạn, Giang Nhược lại vui mừng thầm nghĩ: “Lưu đày à? Tốt quá! Ta muốn đến Tễ Châu làm phú bà!” Từ khi bị lưu đày, Giang Nhược bắt đầu sống theo ý mình, hoàn toàn tự do và thoải mái. Thậm chí, khi nữ phụ trọng sinh truy đuổi tới Tễ Châu để làm khó nàng, Giang Nhược chỉ nhàn nhã nhìn kẻ kia tự tìm đường chết. Không chỉ có vậy, địch quốc còn muốn nàng giao ra “tiểu phượng hoàng” - một vật quý mà nàng sở hữu. Giang Nhược lập tức hành động, bí mật xâm nhập lãnh thổ của địch quốc và dọn sạch kho lương thực cùng quốc khố của họ. Trong khi đó, tại kinh thành, Lâm tổng quản báo cáo với Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng, không xong rồi, thế tử phu nhân mời Hoàng Hậu nương nương ra cung du ngoạn.” Tiêu Thừa Cẩn chỉ bình thản buông tấu chương rồi gọi con trai đến. Chỉ mười lăm phút sau, Lâm tổng quản trông thấy Tiểu Thái Tử vừa phê duyệt tấu chương vừa lau nước mắt, trông đau lòng vô cùng. Cậu nhóc mới sáu tuổi thôi mà...

250000 Giỏ hàng Giỏ hàng