Bà Cốt Khương Tô
- Tác giả:Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
- Trạng thái:Hoàn thành
- Loại:Truyện Dịch
Điền VănHuyền huyễnNgôn TìnhTruyện MaTrinh ThámThám HiểmLinh DịNữ CườngHài HướcHiện Đại
Văn án 1: Gần đây ở Bắc Thành xảy ra một chuyện rất mới lạ. Căn nhà ma ám âm u bỏ hoang mấy chục năm ở khu Đông đột nhiên có người chuyển vào sinh sống. Người đến không phải thế ngoại cao nhân, hòa thượng, hay đạo sĩ gì. Mà là một thiếu nữ, một thiếu nữ xinh đẹp đến lạ thường, dẫn theo một con mèo đen kỳ lạ mập ú na ú nần. Mọi người đều âm thầm bàn tán, có khi nào cô thiếu nữ này sẽ là người chết thứ bảy trong căn nhà này hay không. Văn án 2: Khương Tô không phải người, không phải quỷ, cũng không phải yêu. Đến bản thân Khương Tô cũng không biết mình đã sống bao nhiêu năm, năm nay đã bao nhiêu tuổi. Cô có nhan sắc không già, có cơ thể bất diệt. Một linh hồn mục nát khoác bên ngoài một lớp da thiếu nữ xinh đẹp, vô tri vô giác du đãng ở nhân gian. Cô tham tài háo sắc, ham ăn lười làm, trong sinh mệnh dài mênh mông không thấy điểm cuối của cô, sở thích lớn nhất của cô ngoại trừ đàn ông chính là tiêu tiền, tiêu tiền như nước. Vì thế Khương Tô ngao du quanh năm luôn trong tình trạng khi thì giàu nứt đố đổ vách khi thì nghèo kiết xác. Vì để cuộc sống của mình trôi qua dễ dàng hơn, Khương Tô phát huy sở trường đặc biệt, trở thành một bà cốt nghiệp dư. Trong nghề bà cốt này, cô giỏi bắt quỷ nhất, trong nghề bắt quỷ này cô giỏi xem phong thủy nhất, trong nghề xem phong thủy này cô giỏi đoán mệnh nhất, trong nghề đoán mệnh này cô giỏi bắt yêu quái nhất. Đến thế kỷ hai mươi mốt. Mắt thấy tiền dành dụm đã sắp tiêu sạch sành sanh, Khương Tô không thể không xắn tay áo quay về nghề cũ của mình, rồi phát hiện nghề này càng ngày càng lụi tàn, có rất nhiều đồng nghiệp đã sắp tới bước đường không có cơm mà ăn. Khương Tô dứt khoát tái nhậm chức, gánh vác trách nhiệm vực dậy cái nghề này. Văn án 3: Địch Cận Duật: Cô gái à, cô có thể rụt rè một chút được không? Đôi mắt Khương Tô sáng như đèn pha: Vậy có phải gái lỡ thì có thể làm bậy làm bạ đúng không? Địch Cận Duật: “...” Một đêm tối mịt mù gió thổi bốn bề. Khương Tô gõ cửa nhà Địch Cận Duật. Che ngực, dáng vẻ yếu đuối như cành liễu trước gió nghiêng người tựa lên khung cửa, lông mày nhíu chặt lại, dùng đôi mắt ngập nước nhìn Địch Cận Duật, giọng nói vừa mềm mại vừa yếu đuối: “Đội trưởng Địch, ngực tôi đau quá, anh xoa giúp tôi đi!” Địch Cận Duật: “... Bị điên!” “Rầm!” Cửa đóng sầm lại ngay trước mặt. Nữ chính bề ngoài vừa xinh đẹp vừa có vẻ ngây thơ loli, nhưng thực chất là lão yêu quái đê tiện háo sắc. Đội trưởng đội cảnh sát uy nghiêm, cứng nhắc, không giỏi ăn nói VS Bà cốt lẳng lơ khó chơi.
404 chương
Truyện cùng tác giả
Phù Thủy Giới Giải Trí
Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
Khương Trường Tuế từ năm lên tám tuổi đã biết, chính mình không thể sống quá hai mươi tuổi. Nhưng cô thực sự không muốn chết. Trường Tuế Trường Tuế, ước mong lớn nhất của cô chính là có thể sống lâu trăm tuổi. --- Vì để có thể tích thêm chút công đức nhằm kéo dài tuổi thọ, cô dứt khoát quyết định sẽ dấn thân vào sự nghiệp làm từ thiện. Nhưng mà làm từ thiện thì cần tiền, mà cô thì lại không có tiền. Vì thế, cô liền tiến vào giới giải trí “Người ngốc, lắm tiền, mau tới đây” trong truyền thuyết. Sau đó.... Khi cô đến thử vai, câu đầu tiên nói với đạo diễn chính là: “Mẹ ông chết rồi.” Bị đạo diễn nộ khí xung thiên đánh bay ra ngoài. Năm phút sau, đạo diễn nước mắt giàn dụa chạy đuổi theo, run giọng nói: “Mẹ tôi chết rồi.” --- Nhìn thấy một nam minh tinh nổi tiếng đang ngang ngược càn rỡ, cô nói: “Anh ta sẽ không nổi tiếng lâu được nữa đâu.” Một tháng sau, minh tinh nổi tiếng bị lộ bê bối, danh vọng sụt giảm thảm hại, mặt mũi tiều tụy tìm tới cô, cầu xin cô chỉ điểm sai lầm. --- Gần đây nhất, một nữ minh tinh đột nhiên nổi tiếng trở lại, đang xuân phong đắc ý nghênh đón mùa xuân thứ hai của đời mình, cô nói: “Coi chừng tiểu quỷ cắn trả.” Đêm hôm đó, nữ minh tinh liền đeo kính râm mang khẩu trang, âm thầm đến nhà cô cầu xin cô giải cứu. --- Hạ Luật từ nhỏ đã xuất đạo, là thần đồng diễn xuất sinh ra để dành cho cái nghiệp diễn viên này, mới mười chín tuổi đã chín lần đạt được danh hiệu ảnh đế, ngoại trừ đóng phim ra thì không hề có hoạt động giải trí gì nữa khác, có vô số fans, đứng trên đỉnh nhân sinh của giới, vô số người muốn được giống như anh, nhưng đối với anh ta, lại chỉ muốn đến lúc mình được hai mươi tuổi sẽ hoàn toàn kết thúc sinh mệnh của mình. Thẳng cho đến khi anh gặp được thiếu nữ giả thần giả quỷ kia. Cô nói với anh: “Anh chính là thiên sát cô tinh, lục thân không nhận, thật trùng hợp, tôi cũng thế, vậy anh xem chúng ta có phải là một đôi trời sinh không?” Hạ Luật lạnh giọng: “Cô có bệnh à?” Ảnh đế chán sống mỗi ngày đều muốn tự sát với Cô đồng đoản mệnh yêu quý sinh mệnh liều mạng kéo dài tuổi thọ. Cô – Trường Tuế – chỉ hy vọng được đóng phim, đồng thời làm mấy chuyện bắt quỷ xem tướng đoán mệnh.
Bà Cốt Khương Tô
Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
Văn án 1: Gần đây ở Bắc Thành xảy ra một chuyện rất mới lạ. Căn nhà ma ám âm u bỏ hoang mấy chục năm ở khu Đông đột nhiên có người chuyển vào sinh sống. Người đến không phải thế ngoại cao nhân, hòa thượng, hay đạo sĩ gì. Mà là một thiếu nữ, một thiếu nữ xinh đẹp đến lạ thường, dẫn theo một con mèo đen kỳ lạ mập ú na ú nần. Mọi người đều âm thầm bàn tán, có khi nào cô thiếu nữ này sẽ là người chết thứ bảy trong căn nhà này hay không. Văn án 2: Khương Tô không phải người, không phải quỷ, cũng không phải yêu. Đến bản thân Khương Tô cũng không biết mình đã sống bao nhiêu năm, năm nay đã bao nhiêu tuổi. Cô có nhan sắc không già, có cơ thể bất diệt. Một linh hồn mục nát khoác bên ngoài một lớp da thiếu nữ xinh đẹp, vô tri vô giác du đãng ở nhân gian. Cô tham tài háo sắc, ham ăn lười làm, trong sinh mệnh dài mênh mông không thấy điểm cuối của cô, sở thích lớn nhất của cô ngoại trừ đàn ông chính là tiêu tiền, tiêu tiền như nước. Vì thế Khương Tô ngao du quanh năm luôn trong tình trạng khi thì giàu nứt đố đổ vách khi thì nghèo kiết xác. Vì để cuộc sống của mình trôi qua dễ dàng hơn, Khương Tô phát huy sở trường đặc biệt, trở thành một bà cốt nghiệp dư. Trong nghề bà cốt này, cô giỏi bắt quỷ nhất, trong nghề bắt quỷ này cô giỏi xem phong thủy nhất, trong nghề xem phong thủy này cô giỏi đoán mệnh nhất, trong nghề đoán mệnh này cô giỏi bắt yêu quái nhất. Đến thế kỷ hai mươi mốt. Mắt thấy tiền dành dụm đã sắp tiêu sạch sành sanh, Khương Tô không thể không xắn tay áo quay về nghề cũ của mình, rồi phát hiện nghề này càng ngày càng lụi tàn, có rất nhiều đồng nghiệp đã sắp tới bước đường không có cơm mà ăn. Khương Tô dứt khoát tái nhậm chức, gánh vác trách nhiệm vực dậy cái nghề này. Văn án 3: Địch Cận Duật: Cô gái à, cô có thể rụt rè một chút được không? Đôi mắt Khương Tô sáng như đèn pha: Vậy có phải gái lỡ thì có thể làm bậy làm bạ đúng không? Địch Cận Duật: “...” Một đêm tối mịt mù gió thổi bốn bề. Khương Tô gõ cửa nhà Địch Cận Duật. Che ngực, dáng vẻ yếu đuối như cành liễu trước gió nghiêng người tựa lên khung cửa, lông mày nhíu chặt lại, dùng đôi mắt ngập nước nhìn Địch Cận Duật, giọng nói vừa mềm mại vừa yếu đuối: “Đội trưởng Địch, ngực tôi đau quá, anh xoa giúp tôi đi!” Địch Cận Duật: “... Bị điên!” “Rầm!” Cửa đóng sầm lại ngay trước mặt. Nữ chính bề ngoài vừa xinh đẹp vừa có vẻ ngây thơ loli, nhưng thực chất là lão yêu quái đê tiện háo sắc. Đội trưởng đội cảnh sát uy nghiêm, cứng nhắc, không giỏi ăn nói VS Bà cốt lẳng lơ khó chơi.
Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế
Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
Ngày tận thế bùng nổ, quỹ đạo lịch sử phát triển thành hai dòng chảy bất đồng, hoàn toàn biến thành hai thế giới khác nhau. Một nơi là thiên đường, một nơi là luyện ngục. Một nơi là thời đại hòa bình lá cờ đỏ bay phất phới. Một nơi là tận thế tang thi hoành hành, nhân tâm chôn vùi. Cố Ninh ở trong mạt thế gian nan cầu sinh, dùng hết toàn lực muốn bảo hộ cha mẹ và người mà chính mình quan tâm, lại bị thiết kế chết ở đầu đường. Cô tỉnh lại trong một không gian kỳ dị. Một không gian, một cánh cửa. Một lần mở cửa là hoà bình, một lần nữa lại là mạt thế.